CHƯƠNG
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
Đúng lúc này, người dẫn chương trình đi đến: “Tống, thầy Mercedes muốn gặp cô.”
Tống Vy cười: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.”
Nói xong, cô nhìn Trần Châu Ánh: “Tôi đi qua gặp thầy tôi một lát.”
“Đi đi, đi đi.” Trần Châu Ánh xua tay.
Tống Vy ôm bụng đi đến khu vực ban giám khảo.
Ở phía bên kia, Tống Vy và Mercedes nói chuyện với nhau mười mấy phút, sau đó thầy Mercedes cùng với những thầy khác rời đi.
Trở lại bên cạnh Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh khoác cánh tay cô hỏi: “Cô với thầy nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ nói một vài suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay thôi, cũng dặn tôi sau này chú ý câu chữ.” Tống Vy cười trả lời.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng là phải chú ý câu chữ, nếu không sau này nói không chừng sẽ gặp những chuyện kiểu này.”
“Đúng vậy, đi thôi, trở về phòng nghỉ trước, đúng rồi, Bảo Châu đâu?” Tống Vy đột nhiên nhìn trái nhìn phải.
Trần Châu Ánh cười: “Tẩy trang và thay quần áo xong, đã đi cùng với trợ lý Trình như hình với bóng rời đi rồi.”
“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy bật cười lắc đầu.
Đến cửa phòng nghỉ, Trần Châu Ánh đột nhiện nhận được điện thoại của thầy cô ấy, đi qua một bên nghe điện thoại.
Tống Vy đẩy cửa đi vào, hai đứa bé ngọt ngào gọi: “Mẹ, mẹ trở về rồi.”
“Ừ, mẹ trở về rồi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu với hai đứa bé, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đang xem cái gì vậy?”
“Báo cáo thẩm định lễ phục.” Đường Hạo Tuấn đưa tài liệu cho cô.
Biểu cảm của Tống Vy lập tức trở nên nghiêm túc, sau khi nhận lấy tài liệu, xem một cách rất nghiêm túc.
Hóa ra hai người Anna và Lase, đã rắc một chút bột mủ cây không màu không vị lên lễ phục và trang sức trong túi.
Chỉ cần da tiếp xúc với loại bột này, trong vòng mười mấy phút đến nửa tiếng, sẽ vô cùng ngứa ngáy, hơn nữa trên người còn nổi lên những chấm đỏ lớn hoặc mụn lớn. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghiêm trọng hơn, còn có khả năng nhiễm trùng đường hô hấp, từ đó dẫn đến tử vong.
Nhìn đến đây, Tống Vy hít một hơi khí lạnh, nắm chặt tài liệu, tức giận nói: “Bọn họ thật quá đáng, lại đặt thứ này bên trong, may là Bảo Châu không mặc, nếu không…”
Lời nói phía sau, cô không nói ra.
Đường Hạo Ngôn lấy cho cô một ly nước mật ong: “Bởi vì loại thuốc bột này không mùi không vị, rắc lên lễ phục và trang sức, cũng sẽ không nhìn ra, như vậy, cho dù Hạ Bảo Châu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người khác cũng sẽ không nghi ngờ lễ phục và trang sức có vấn đề gì, chỉ cho rằng Hạ Bảo Châu bị dị ứng.”
“Nên bọn họ quá độc ác, nếu không phải chúng ta đã lắp camera ở trong phòng trang điểm, có lẽ chúng ta chưa chắc có thể điều tra ra hai người này.” Tống Vy day thái dương nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu không tỏ ý kiến.
Tống Vy uống một ngụm nước, cơn tức giận trong lòng đã bị đè x uống: “Đưa cái này cho bên phía cảnh sát đi, chỉ cấm thi đấu ba năm sao đủ, cái này đã đến mức cố ý mưu sát rồi.”