CHƯƠNG
“Tối qua có người xông vào biệt thự, đi lục lọi phòng sách của anh với phòng ngủ của chúng ta, có lẽ đang tìm thứ gì đó, nhưng cuối cùng không tìm thấy, lúc đi xuống tầng, đúng lúc bị dì Vương đi lên tầng gặp phải, người kia đã đẩy dì Vương xuống, may là dì Vương mới đi lên có mấy bậc, nếu không tuổi lớn như vậy, sẽ chết ngay tại chỗ.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy lo lắng cắn môi: “Vậy dì Vương ruốt cuộc bị thương như thế nào?”
“Eo bị thương, còn có đầu bị va đập, những thứ khác không có vấn đề gì lớn, có lẽ người kia đang vội vàng chạy trốn, nên cũng không ra tay với dì Vương, may là dì Vương ngất xỉu không lâu, vệ sĩ đi tuần tra nhìn thấy cửa biệt thự mở, nên đi vào kiểm tra, mới phát hiện ra dì Vương, đưa dì Vương đến bệnh viện, vì điện thoại của dì Vương không ở bên người, vệ sĩ không thể liên lạc với anh, chỉ có thể liên lạc với bên phía tập đoàn, người quản lý đi qua, mới liên lạc với anh.”
“Hóa ra là như vậy.” Nghe thấy dì Vương không bị thương quá nặng, Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa bé cũng an tâm.
“Là người của Đường Hạo Minh sao?” Tống Vy nhìn người đàn ông hỏi.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành đường thẳng: “Đúng vậy, quản lý đợi dì Vương tỉnh lại, phái người đi đến biệt thự điều tra, muốn xem xem người kia có phải là trộm cắp, cuối cùng phát hiện tất cả những đồ quý giá đều không bị mất, nhưng tư liệu liên quan đến Duy Tâm bị lấy đi rất nhiều, vì vậy anh nghĩ là Đường Hạo Minh phái người đến tìm giấy chuyển nhượng Duy Tâm.”
Bởi vì anh ở nước ngoài, không có ở trong nước.
Nên Đường Hạo Minh mới có thể nắm lấy cơ hội này, kêu người đi đến biệt thự.
“Anh ta vẫn chưa chết tâm.” Tống Vy lạnh lùng châm chọc.
“Anh phải về nước trước.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Đi đi, trở về xem dì Vương thế nào.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ trở lại sớm.”
“Em đợi enh.” Tống Vy đặt cằm lên vai anh, giọng nói ấm áp nói.
Buổi tối, Đường Hạo Tuấn rời đi.
Lần này, anh để Trình Hiệp ở lại bên này, không đưa đi theo.
Điều này khiến Hạ Bảo Châu rất muốn mua cho anh một cái bài vị, cúng bái anh, ngày nào cũng cúng bái.
Lúc Tống Vy nghe thấy, cười không ngừng.
“Mợ chủ, bên phía cảnh sát trả lời rồi.” Trình Hiệp từ bên ngoài biệt thự đi vào, phá vỡ tiếng nói cười của ba người phụ nữ trong phòng.
Tống Vy nhìn anh ta: “Trả lời cái gì?”
“Chính là bột mủ cây của Anna, bên phía cảnh sát điều tra hồ sơ ngày trước của Anna, phát hiện trong các cuộc thi mà Anna tham gia, cũng lần lượt có người xuất hiện tình trạng dị ứng, bên phía cảnh sát liên hệ với mấy nhà thiết kế bị dị ứng kia, biết được những nhà thiết kế kia không ăn hoặc chạm vào chất gây dị ứng nào, nên bên phía cảnh sát đoán, cũng là Anna dùng loại thuốc bột này với những nhà thiết kế kia.”
“Ồ, hóa ra là một kẻ tái phạm à.” Trần Châu Ánh liên tục cười khẩy: “Cũng đúng, lần đầu tiên làm việc này sao có thể bình tĩnh như thế, chỉ có thế nói là trước đây chắc chắn cô ta đã có tiền án, chỉ là dấu diếm quá tốt nên không bị ai biết mà thôi.”
“Vậy những nhà thiết kế khác có xuất hiện tình trạng bất thường gì không?” Tống Vy nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp gật đầu: “Có, có một nhà thiết kế bị nhiễm trùng đường hô hấp. Do được đưa tới bệnh viện kịp thời nên tính mạng an toàn, nhưng sau này chân tay cũng mất đi sự linh hoạt, không thể vẽ bản thiết kế và may quần áo trong thời gian dài.”