CHƯƠNG
“Không phải gửi bưu kiện.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Cô ấy kêu tôi để thuốc vào một nơi là được, tôi suy đoán chắc là sau khi tôi để ở đó, hoặc là cô ấy tự đi lấy hoặc là phái người khác đi lấy. Có điều có một điểm có thể khẳng định là cô ấy bây giờ đang ở Thành phố Giang tôi từng tra được số điện thoại của cô ấy gọi cho tôi, địa chỉ ID chính là Thành phố Giang.”
Đường Hạo Tuấn đối với lời anh ta nói, không hề bất ngờ.
Bởi vì anh sớm đã dự liệu được Lâm Giai Nhi có thể quay về rồi.
Cô ta và Đường Hạo Minh là đi cùng nhau, Đường Hạo Minh đã trở về rồi, Lâm Giai Nhi sao có thể không quay về chứ.
“Có điều cậu nói với tôi những điều này, ngược lại khiến tôi bất ngờ, cậu không phải là yêu cô ta sao? Sao lại muốn tiết lộ hành tung của cô ta?” Trong ánh mắt lạnh lùng kèm theo sự mỉa mai nhìn Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc cười khổ một tiếng: “Tôi đã hối hận về hành vi thả Giai Nhi của mình rồi, cậu tin không?”
Đường Hạo Tuấn không nói chuyện.
Mạnh Ngọc nhìn ra được, anh không tin.
Cũng đúng, anh ta trong tình huống biết rõ Lâm Giai Nhi có tính chống đối xã hội còn thả Lâm Giai Nhi đi được, Hạo Tuấn làm sao tin anh ta được.
“Nhưng những gì tôi nói là thật, tôi thật sự hối hận rồi, khi thả Giai Nhi đi, tôi không biết Giai Nhi đã giết ba mẹ cậu, tôi chỉ biết Giai Nhi hai lần ra tay với Tống Vy, nhưng đều không thành công, tôi cho rằng sau khi Giai Nhi ra ngoài thật sự sẽ thay đổi, nhưng tôi không ngờ, cô ấy còn ra tay với Hải Dương và Dĩnh Nhi.” Mạnh Ngọc tháo mắt kính ôm mặt, đau khổ nói
Khoảng thời gian này, anh ta luôn rất hổ thẹn rất tự trách, rất muốn chính miệng xin lỗi Tống Vy và hai đứa trẻ.
Nhưng anh ta không gặp được bọn họ, cũng không có cơ hội, bởi vì anh ta luôn đè nén sự áy náy và tự trách ở trong lòng, lâu dần, trạng thái tinh thần của anh ta càng ngày càng tồi tệ. Ba tháng này, bệnh viện còn trực tiếp cấm anh ta phẫu thuật cho bệnh nhân.
Cho nên anh ta thật sự rất muốn làm cái gì đó, để bù đắp lỗi của mình, điều quan trọng nhất là anh ta cũng không hy vọng Giai Nhi tiếp tục làm điều ác nữa, không không hy vọng cô ta tiếp tục sai nữa.
“Cậu cho rằng Lâm Giai Nhi chỉ là ra tay với vợ con và ba mẹ của tôi sao?” Đường Hạo Tuấn bỗng lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc sững người: “Có… có ý gì, cô ấy còn ra tay với người khác nữa sao?”
“Còn có ba mẹ của cô ta.” Đường Hạo Tuấn từ từ nhả ra bảy chữ.
Bảy chữ này tuy nói rất khẽ, nhưng lọt vào trong tai của Mạnh Ngọc, giống như búa tạ đập vào màng nhĩ và trái tim khiến anh ta đau thắt lại. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hồi lâu sau, Mạnh Ngọc mới mấp máy môi, tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu nói… cái chết của bác trai Lâm và bác gái Lâm có liên quan tới Giai Nhi sao?”
“Dựa theo điều tra của tôi, cái chết của vợ chồng chủ tịch Lâm rất có khả năng chính là một tay Lâm Giai Nhi lên kế hoạch.” Câu nói này của Đường Hạo Tuấn đã kí ch thích Mạnh Ngọc không nhẹ.
Một tay lên kế hoạch, cái này còn kinh hãi hơn là có liên quan.
Bởi vì có liên quan, chỉ nói rõ cái chết của một ai đó, có thể là một người khác gián tiếp hoặc vô ý tạo thành.
Nhưng một tay lên kế hoạch thì khác, đó thật sự là cố ý giết người.
Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, gương mặt baby dễ thương lúc này cũng tái nhợt không còn huyết sắc: “Chuyện này sao có thể…”
Anh ta lắc đầu, không muốn tin sự thật này: “Đó là ba mẹ ruột của Giai Nhi, cô ấy sao lại…”