CHƯƠNG
Tuy cô ta chưa từng mang thai, nhưng cũng biết Tống Vy còn chưa đến tháng sinh thì chảy nhiều máu như vậy, rõ ràng không bình thường.
Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu đều lắc đầu, không trả lời.
Bọn họ trả lời thế nào đây?
Nhiều máu như vậy, bọn họ cũng không có lòng tin nói Tống Vy không sao như vừa rồi đã nói với hai đứa trẻ.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nhìn ba người lớn trầm mặc, trái tim rơi xuống đáy cốc.
Tống Dĩnh Nhi thì trực tiếp òa khóc.
Tống Hải Dương không có khóc, cắn chặt môi, nhìn phòng cấp cứu.
“Mẹ… sẽ không sao đâu!” Tống Hải Dương nói từng câu từng chữ với bản thân, cũng nói cho Tống Dĩnh Nhi và những người khác.
Ba người lớn nhìn cậu bé.
Cậu bé cảm nhận được, xoay đầu nhìn thẳng bọn họ, lần nữa nhấn mạnh một lượt: “Mẹ, sẽ không có chuyện!”
Ba người lớn sững người, sau đó đưa mắt nhìn nhau, họ mỉm cười.
“Không sai, Hải Dương cháu nói đúng, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì cả.” Hạ Bảo Châu xoa đầu của cậu bé.
Trần Châu Ánh lấy khăn giấy ra, cũng lau nước mắt cho Tống Dĩnh Nhi: “Phải, bọn dì tin mẹ cháu, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì cả.”
Trình Hiệp cũng gật đầu.
Nói thật, trong lòng bọn họ vẫn có hơi toát mồ hôi.
Một đứa trẻ, cũng có thể có sự tự tin như vậy, tin tưởng Tống Vy sẽ không có chuyện.
Ba người lớn bọn họ sao có thể không có.
Tống Hải Dương nhìn ba người lớn đều đứng ở phía mình, cùng với cậu bé tin Tống Vy không sao, trên gương mặt như trạc ra từ Đường Hạo Tuấn, cuối cùng cũng nặn ra nụ cười.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá từ bên trong đi ra: “Ai là người nhà của thai phụ?”
“Chúng tôi là bạn của cô ấy.” Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh vội đi tới.
Y tá nhíu mày: “Chồng của thai phụ không có ở đây sao?”
Cô ta nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp ngại ngùng lắc đầu: “Tôi không phải là chồng của thai phụ, tôi là trợ lý của chồng thai phụ, chồng thai phụ hiện nay ở trong nước, không thể qua đây, xin hỏi thai phụ ở bên trong bây giờ như thế nào rồi?”
“Thai phụ chịu k ích thích mạnh, dẫn tới tử c ung bị tổn thương nghiêm trọng, thai nhi cũng bị tác động, chỉ có thể sinh non.” Y tá trả lời.
Mọi người sững sờ.
“Cái gì? Sinh non sao?” Giọng nói của Hạ Bảo Châu trở nên cao vút.
Trần Châu Ánh nhíu mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đứa bé trong bụng Vy Vy mới được tháng, có thể sinh non không? Sau khi sinh non, có thể sống được không?”