CHƯƠNG
Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Đúng rồi tổng giám đốc, cô ta…cô ta không làm gì anh đấy chứ?”
Đây là câu hỏi quái quỷ gì?
Đường Hạo Tuấn không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Hiệp cầm điện thoại đưa về phía trước xem, mới phát hiện là đã bị cúp.
Bị cúp điện thoại, còn bị cúp một cách không khách khí như vậy, xem ra là không làm gì tổng giám đốc.
Cũng đúng, cho dù Giang Vân Khê có tâm tư, nhưng cũng không có cái bản lĩnh kia.
Bĩu môi, Trình Hiệp cũng không quan tâm đến việc ăn cơm nữa, đi đến tìm giám đốc bộ phận vệ sinh tính sổ trước, sau đó lại đi tìm Giang Vân Khê tính sổ.
Ở phía bên kia, Đường Hạo Tuấn lái xe về biệt phủ nhà họ Đường.
Tống Vy thấy sắc mặt anh không được tốt, vội vàng hỏi có chuyện gì.
Đường Hạo Tuấn cũng không giấu cô, nói ra chuyện gặp Giang Vân Khê ở phòng làm việc,
Tống Vy nghe xong, không khỏi trợn tròn mắt: “Cô ta cố chấp thật đấy.”
Cái gì mà lo lắng vết thương của Hạo Tuấn chưa khỏi, nên mới đi lên xem thế nào.
Chồng của cô, còn cần người phụ nữ khác lo lắng sao?
Theo như cô thấy, rõ ràng là có ý đồ khác!
“Được rồi, ăn cơm trước đã.” Đường Hạo Tuấn day ấn đường, kéo tay Tống Vy, đi về phía phòng ăn.
Tống Vy vứt Giang Vân Khê ra sau đầu, mỉm cười, gật đầu, cùng anh đi vào nhà ăn.
Sau đó, Tống Vy đặt đũa xuống, nhìn Đường Hạo Tuấn nói: “Chồng à, ngày mai em muốn đi ra nước ngoài một chuyến.”
“Thăm An An.” Đường Hạo Tuấn lập tức đoán ra được mục đích cô đi ra nước ngoài.
Bây giờ cô không cần thi đấu, đi ra nước ngoài, chỉ có thăm An An.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày không gặp An An rồi, mặc dù có ảnh, video của Bảo Châu và bác sĩ gửi đến, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa tận mắt nhìn thấy em cũng không yên tâm được.”
“Được, anh và em đi chung, An An chào đời, anh không được tận mắt nhìn thằng bé.” Nói đến đứa trẻ đó, mí mắt của Đường Hạo Tuấn cụp xuống, trong mắt là sự áy náy và tự trách.
Tống Vy nhìn ra được, đặt tay lên tay anh, an ủi không lời.
Vài giây sau, Đường Hạo Tuấn khôi phục lại, vỗ mu bàn tay của cô: “Được rồi, anh không sao, ngày mai khi nào đi?”
“Buổi tối, hôm bay đến bên kia vừa hay là ban ngày.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn từ một tiếng: “Được, anh bảo Trình Hiệp sắp xếp máy bay tư nhân.”
Tống Vy gật đầu liên tục.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, để đũa xuống rồi chạy đến bên cạnh hai người, kéo tay của hai người lắc lắc làm nũng.
“Ba mẹ, chúng con cũng muốn đi thăm em trai.” Tống Dĩnh Nhi chớp đôi mắt nhìn Đường Hạo Tuấn.
Tống Hải Dương cũng như vậy, nhìn Tống Vy nói: “Chúng con nhớ em trai rồi.”