CHƯƠNG
Nhưng Giang Vân Khê này…
Bác gái sắp trợn mắt đến tận lên trời, trước đó bà ta chiếu cố người mới này như nào, bây giờ thì càng phản cảm bấy nhiêu.
Thật là uổng công bà ta trước đó chiếu cố người phụ nữ này!
Giang Vân Khê đương nhiên cảm nhận được sự phản cảm của bác gái, nhưng không để tâm.
Những ngày này, cô ta cũng biết rõ vị trí của mình trong tập đoàn, không có một ai thích cô ta, đều phản cảm về cô ta.
Mới đầu cô ta còn có chút không thể chấp nhận, nhưng nhiều ngày như vậy, cô ta cũng quen rồi.
Thay vì để ý những người này, cô ta không bằng nghĩ chuyện Hạo Tuấn tổ chức đám cưới.
Cô ta tuyệt đối không tin Hạo Tuấn không có thời gian tổ chức đám cưới với Tống Vy, cho dù có bận thế nào đi nữa, cũng không thể thời gian một hai ngày cũng không dành ra được.
Yêu một người sao có thể không cho đối phương một đám cưới chứ.
Vậy nên, Hạo Tuấn chắc chắn không yêu cô Tống.
Đúng, nhất định là vậy!
Giang Vân Khê lần nữa siết chặt chiếc hộp trong tay, nhịp tim nhanh chóng đập nhanh.
Nếu đã không yêu như vậy, vậy bọn họ ly hôn mới là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ thế, Giang Vân Khê hít sâu một hơi, trong lòng đã quyết định cái gì đó.
Cô ta muốn đi tìm Hạo Tuấn, nói rõ với Hạo Tuấn, nếu đã không yêu cô Tống thì đừng tổ chức đám cưới, ly hôn mới là chính xác!
Giang Vân Khê để chiếc hộp xuống, bỗng nhiên ra khỏi văn phòng lớn của bộ phận vệ sinh.
Những người khác trong văn phòng nhìn thấy một màn này đều sững người.
“Cô ta đi đâu vậy?”
“Ai biết, nói không chừng không chịu nổi kí ch thích này, ra ngoài khóc rồi.”
“Không chừng lấy hết dũng khí, đi tìm tổng giám đốc tỏ tình.”
“Sao có thể chứ.” Có người không tin.
Giang Vân Khê biết sau khi cô ta đi, những người đó sẽ bàn luận về mình, nhưng cô ta không quan tâm nhiều như vậy, nhanh chóng chạy đến trước thang máy, muốn đi lên.
Tuy nhiên có hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở trước thang máy, nhìn thấy cô ta đến, lập tức đưa tay ngăn cô ta lại: “Làm gì?’
Giang Vân Khê lúc này mới phát hiện trước thang máy vậy mà có người canh.
Còn là hai người cao to vạm vỡ.
Đối mặt với hơi thở cường thế xộc tới của hai vệ sĩ này, trong lòng Giang Vân Khê càng sợ.
Hai tay cô ta miết chặt, bóp chặt, cô ta hít sâu một hơi lấy dũng khí trả lời: “Tôi… tôi muốn lên tầng.”
Lông mày của vệ sĩ chợt nhíu lại: “Muốn lên tầng trên đi thang máy thường, đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, nhân viên bình thường không thể vào.”
Giang Vân Khê sao không biết mình không thể vào chứ.