CHƯƠNG
Nghe thấy lời này, Giang Vân Khê lập tức trở nên không vui, cắn môi, mặt mày tức giận nhìn Mạc Vân: “Cô gì ơi, cô quá đáng rồi, cho dù tôi là nhân viên vệ sinh, cô cũng không thể sỉ nhục tôi như vậy, chúng ta đều là con người, đều là bình đẳng, cô dựa vào đâu mà nói tôi bẩn!”
Đầu của Mạc Vân xuất hiện dấu hỏi chấm.
Tuy cô ta biết mình kiêu ngạo, có lúc suy nghĩ cũng khác với người khác.
Nhưng không ngờ cô ta vậy mà vào một ngày, cũng có thể gặp được người có mạch não không bình thường hơn mình.
“Này, đầu óc của cô có bệnh à?” Mạc Vân khoanh tay, nhíu mày chê bai đánh giá Giang Vân Khê: “Tôi khi nào nói người cô bẩn, tôi chỉ là nói tay của cô bẩn mà thôi!”
“Tay là một bộ phận của cơ thể, cô nói tay tôi bẩn, không phải là nói người tôi bẩn sao?” Hốc mắt của Giang Vân Khê trở nên ươn ướt.
Mạc Vân tắc nghẹn, sau đó tức tội giậm chân: “Được, tôi nói không lại cô, tôi không nói nữa được chưa, mau tránh ra cho tôi, tôi phải đi vào!”
“Tôi không tránh!” Giang Vân Khê không đi: “Cô muốn lên tầng, đi thang máy thường là được rồi, làm việc cứ phải đi thang máy này?”
Dù sao cô ta là không muốn người phụ nữ đi vào.
Mạc Vân tức điên rồi: “Cô bị điên à, tôi muốn lên tầng trên cùng, đi thang máy thường được à?”
“Cô muốn lên tầng trên cùng?” Giang Vân Khê lập tức trợn to mắt nhìn Mạc Vân.
Mạc Vân tưởng cô ta sợ rồi, đắc ý hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ biết tôi phải lên tầng trên cùng rồi chứ, vậy cô còn không mau chóng tránh ra cho tôi!”
“Tôi không!” Giang Vân Khê phủ định luôn.
Người phụ nữ này muốn lên tầng trên cùng, cô ta không thể để người phụ này đi lên.
Người phụ nữ này chắc chắn là nhằm vào Hạo Tuấn mà đến!
Mạc Vân ngây dại, nhìn Giang Vân Khê với ánh mắt kỳ quái.
Đầu óc của người phụ nữ này thật sự có bệnh, biết cô ta muốn đi lên tầng trên cùng, vậy mà cũng không nhường?
Hai vệ sĩ nhìn thấy hết sự tranh luận của hai người phụ nữ.
Nhìn thấy Giang Vân Khê vậy mà ngăn cản Mạc Vân lên tầng trên cùng, biết không thể cứ tiếp tục như vậy được, hai người sau khi liếc nhìn nhau, đồng thời ra tay.
Một người kéo Giang Vân Khê ra một bên, một người ấn nút thang máy cho Mạc Vân: “Cô Mạc mời, tổng giám đốc ở trên đợi cô, còn người phụ nữ này, cô đừng quan tâm, cô ta có bệnh, cô ta thích tổng giám đốc của chúng tôi, mơ mộng bay lên cành cao làm phượng hoàng, cả tòa nhà của chúng ta ai cũng biết, hai anh em chúng tôi canh ở đây chính là vì để ngăn cô ta lén đi lên quấy rầy tổng giám đốc.”
Nghe vậy, Mạc Vân lập tức nhớ ra rồi.
Những ngày này, bộ phận thiết kế luôn có người bàn luận về một nữ nhân viên của bộ phận vệ sinh, nói nữ nhân viên đó có ý gì đó với sếp Đường.
Thì ra chính là cô ta.
Ánh mắt của Mạc Vân nhìn Giang Vân Khê càng căm ghét.
Giang Vân Khê chạm vào ánh mắt của Mạc Vân, sự tự ti trong lòng cũng càng nhiều.