CHƯƠNG
Cô hoàn toàn không thuộc về anh ta nữa rồi.
Cách đó không xa, Giang Hạ ngồi cách Kiều Phàm mấy chỗ chú ý tới vẻ trầm lặng đau lòng của anh ta, nụ cười trên mặt cũng dần dần nhạt đi, tiếng vỗ tay cũng dần dần chậm lại.
Hạ Bảo Châu cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy, không nhịn được mà hỏi: “Cậu làm sao thế.”
“Tớ không sao.” Giang Hạ vội vàng cụp mí mắt, che đi thần sắc trong mắt, nhoẻn miệng miễn cưỡng đáp: “Tớ chỉ là nhìn thấy Vy Vy kết hôn rồi, trong lòng vui thay cậu ấy mà thôi.”
“Cậu như này không giống vui vẻ, với lại, bọn họ bây giờ chỉ là tổ chức bù đám cưới mà thôi, sớm đã kết hôn rồi được không? Cho nên cậu nói dối không hề có chút độ đáng tin nào hết, nói đi, rốt cuộc bị làm sao?”
Hạ Bảo Châu dùng vai đụng vào Giang Hạ: “Có phải nhìn thấy người mình thích, cho nên…”
“Sao cậu biết?” Giang Hạ không dám tin mà trợn to mắt.
Hạ Bảo Châu cười he he: “Tớ đương nhiên là nhìn thấy, vừa rồi tớ phát hiện cậu nhìn về bên đó mấy lần, có điều bên đó có mấy người đàn ông, tớ không biết cậu cụ thể nhìn ai, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn, người cậu thích chính là một trong số bọn họ.”
“Khả năng quan sát của cậu thật là lợi hại.” Giang Hạ mỉm cười.
Hạ Bảo Châu nhún vai: “Không phải là khả năng quan sát của tớ lợi hại, mà ta cậu thể hiện quá rõ ràng, nói đi, rốt cuộc là ai?”
“Không nói, tớ và anh ấy không thể.” Giang Hạ lắc đầu, không định nói cho cô ấy.
Hạ Bảo Châu thấy vậy, có hơi tiếc nuối: “Tớ còn muốn nghe chuyện bát quái của cậu.”
“Sau này có cơ hội tớ sẽ nói cho cậu.” Giang Hạ khẽ mỉm cười.
Bên ngoài giáo đường, Giang Vân Khê và mấy đồng nghiệp của bộ phận vệ sinh đứng ở đằng xa, nhìn tình hình trong giáo đường.
Bọn họ không thể đi tới, chỉ có thể ở đây nhìn.
May mà cửa của giáo đường đủ lớn, bọn họ cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Khi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn vén khăn trùm đầu của Tống Vy ra, hôn Tống Vy, những nhân viên đó đều sửng sốt thốt lên.
“Đó chính là bà chủ, đẹp quá.”
“Phải, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ đẹp như vậy, ngôi sao trong TV cũng không đẹp như vậy, quả nhiên xưng đôi với tổng giám đốc.”
“Nhưng hình như có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi.”
Nghe các đồng nghiệp xì xầm bàn tán, hai tay của Giang Vân Khê siết chặt lại, đáy mắt tràn ngập sự ghen tị.
Đẹp thì sao chứ?
Đẹp có thể coi thành cơm để ăn không?
Hơn nữa cho dù cô Tống đó có đẹp nữa, nhưng lòng dạ hẹp hòi, cũng không có gì ghê gớm cả.
Đường Hạo Tuấn ở bên người phụ nữ như vậy mới ấm ức.
Trong lòng Giang Vân Khê ghen ghét nghĩ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bên cạnh có đồng nghiệp chú ý tới bộ dạng của cô ta, lặng lẽ cáo trạng với tổ trưởng: “Tổ trưởng, cô nhìn cô ta.”
Đồng nghiệp chỉ vào Giang Vân Khê.