CHƯƠNG
Kiều Phàm vẫn không nói chuyện, vẫn nhìn cô.
Giang Hạ tưởng anh ta quả thật là tỉnh rồi, cúi đầu xuống: “Xin lỗi, vừa rồi tôi… ưm…”
Cô còn chưa nói xong, Kiều Phàm kéo tay của cô, lại kéo cô vào trong lòng, sau đó cắn vào cổ của cô.
Giang Hạ bị cắn có hơi đau, không nhịn được mà kêu lên.
Tiếng kêu của cô dường như khiến anh ta rất hưng phấn, đầu dịch xuống, cắn xuống dưới, cuối cùng cắn lên xương quai xanh của Giang Hạ.
Giang Hạ thấy anh ta còn có động tác tiếp tục hướng xuống, vội vàng kêu anh ta dừng lại.
Nhưng Kiều Phàm rõ ràng không nghe thấy, vùi đầu vào lồ ng ngực của cô.
Lúc này, Giang Hạ hiểu rồi, anh ta không có tỉnh, vẫn ở trong cơn say ngủ, là dc vọng đang thúc giục anh ta làm như vậy.
Anh ta muốn làm chuyện như vậy với Tống Vy, cho nên coi cô ta thành Tống Vy.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ cười khổ một tiếng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, sau đó tháo dây ao toàn của Kiều Phàm ra, đỡ anh ta xuống đi, đi về phía khách sạn ở gần đó.
Quán bar Lam Tinh ở đây rất nổi tiếng, rất nhiều người sau khi uống say không đi được, trực tiếp ở lại, vì vậy bên cạnh có khách sạn.
Giang Hạ đưa Kiều Phàm đi vào khách sạn, thuê một phòng.
Đến phòng, cô ném Kiều Phàm lên giường, chuẩn bị đi lấy nước lau mặt cho anh ta, để anh ta thoải mái hơn.
Có điều còn chưa đợi cô làm như vậy, Kiều Phàm đã kéo cô lên giường, sau đó lật người đè xuống.
Giang Hạ trợn to mắt.
Kiều Phàm lần nữa cúi đầu hôn, một bàn tay khác lần nữa thò vào trong áo của cô.
Lần này, Giang Hạ không có giãy dụa, để mặc người đàn ông thực hiện hành vi trên người mình.
Người đàn ông này là người cô yêu, từ thời thanh xuân hiểu chuyện thì đã yêu, luôn chưa từng thay đổi.
Nhưng hiểu lầm vây quanh bọn họ khiến cô mãi không thể lại gần anh ta.
Mà bây giờ, anh ta chủ động lại gần cô, hôn cô, cô nghĩ có lẽ là ông trời thấy cô đau khổ yêu mười mấy năm, cố ý cho cô một cơ hội, một cơ hội gần gũi với anh ta.
Nếu đã như vậy, cô nghĩ, cô sao không chấp nhận chứ?
Cho dù anh ta coi cô là thế thân của Vy Vy, nhưng người ở bên cạnh anh ta, lại là cô.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ từ từ nhắm mắt lại…
Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Giang Hạ đã tỉnh lại.
Cô nhịn sự đau nhức trên người vén chăn xuống giường, sau đó nhặt quần áo trên đất nhanh chóng đi vào phòng tắm.
phút sau, cô mặc quần áo từ phòng tắm đi ra, nhẹ tay nhẹ chân quay lại bên giường, nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường, cô không nhịn được mà đưa tay sờ mặt của người đàn ông, sau đó thu tay lại, cầm túi ở một bên, rời khỏi phòng.
Chuyện tối qua, là cô cam tâm tình nguyện, cũng là cô lén lút tới.
Cô càng là vì tình cảm của mình cho một cắt đứt.