CHƯƠNG
Giang Vân Khê nghe anh ta nói mình ngu xuẩn thì mặt đỏ bừng tức giận: “Anh… Sao anh có thể nói tôi như vậy!”
“Tôi nói sai à? Nhiều lời với kẻ ngốc như cô đúng là lãng phí thời gian.”
Nói xong, Đường Hạo Minh thẳng thừng cúp máy.
Giang Vân Khê tức giận dậm chân, định ném điện thoại nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ đành buông điện thoại xuống, cho vào túi rồi quay đầu, lại tủi thân buồn bã nhìn hướng Đường Hạo Tuấn rời đi, cúi đầu bước tiếp.
Trở về khu chung cư, Giang Vân Khê vừa ra khỏi thang máy đã thấy hành lý của mình trên hành lang, cô ta lập tức sững sờ.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?” Giang Vân Khê trợn to mắt.
Sao hành lý của cô ta lại ở ngoài?
Ai đã vào mang hành lý của cô ta ra?
Không phải trộm đấy chứ?
Nghĩ vậy, tim Giang Vân Khê đập thình thịch, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Sau đó cô ta nắm chặt túi, đi về phía cửa căn hộ.
Cửa căn hộ đang mở, bên trong còn có tiếng người nói chuyện, là một giọng nữ trung niên: “Cảm ơn cậu Trình nhé.”
“Không có gì, đây là điều chúng tôi nên làm thôi, tôi đi trước đây.” Giọng một người đàn ông khác vang lên.
Là Trình Hiệp!
Giang Vân Khê vừa nghe đã nhận ra, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên mừng rỡ, đặt túi trong tay xuống, sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất.
Hẳn là trợ lý Trình cũng biết nhà cô ta có trộm nên mới đến giúp cô ta xử lý.
Cô ta đang suy nghĩ thì tiếng bước chân vang lên, Trình Hiệp cầm cặp công văn bước ra, nhìn thấy Giang Vân Khê thì giật mình sau đó mỉm cười: “Cô Giang tới đúng lúc lắm, tôi đang có chuyện muốn nói với cô đây, cô…”
“Trợ lý Trình, bắt được trộm chưa?” Giang Vân Khê vội vàng ngắt lời anh ta.
Trình Hiệp nhướng mày: “Trộm? Trộm gì?”
“Tên trộm đã vào căn hộ của tôi và lấy trộm đồ đấy, hắn ta còn ném hành lý của tôi trên hành lang này, thật đáng ghét!” Giang Vân Khê nắm chặt tay, phẫn nộ nói.
Trình Hiệp cuối cùng cũng hiểu ra, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, anh ta đẩy gọng kính rồi bảo: “Có lẽ cô Giang hiểu lầm rồi, ở đây không có trộm.”
“Không có trộm?” Giang Vân Khê sững sờ: “Vậy hành lý của tôi…”
“Là tôi bảo người ta ném ra ngoài.” Trình Hiệp nhẹ giọng nói.
Giang Vân Khê biến sắc, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ không thể tin được: “Anh? Sao anh lại làm như vậy?”
Trong lòng cô ta đầy khó hiểu và bất an.
Trình Hiệp đáp: “Đây là lệnh của tổng giám đốc. Tổng giám đốc nói anh ấy đã báo đáp ân tình rồi, không còn nợ cô Giang bất cứ thứ gì nữa, vậy nên căn hộ này cũng nên lấy lại. Tôi tới đây để chấm dứt hợp đồng thuê nhà với chủ hộ, còn miễn phí thay một loạt đồ mới trong nhà giúp bác ấy luôn.”