CHƯƠNG
Tống Vy chống cằm: “Không có gì, chỉ là cảm thấy anh thật đẹp trai!”
Anh mặc quần áo bình thường bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám lại gần, nhiều thêm vẻ dịu dàng.
Tóm lại là một vẻ đẹp khác!
Đường Hạo Tuấn nghe Tống Vy khen, môi mỏng cong lên, sau đó anh để ly rượu xuống, đưa tay kéo cô vào lòng: “Vậy nhìn nhiều hơn đi.”
Anh cúi đầu, đưa mặt lại gần cô hơn.
Tống Vy lườm anh, dở khóc dở cười.
Nhưng cô cũng không đẩy anh ra mà vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đường Hạo Tuấn sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt loé lên, từ bị động thành chủ động, cạy mở môi cô, mạnh mẽ hôn lên.
Cô tiếp viên đang đẩy xe hàng cách đó không xa chuẩn bị đến mang đồ ăn nhẹ nhìn thấy cảnh này thì đỏ mặt, vội vàng lui ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy thấy hành động của tiếp viên hàng không, trong mắt thoáng qua vẻ hài lòng.
Tiếp viên hãng hàng không sắp xếp cho anh cũng được đấy chứ, thú vị.
Không biết qua bao lâu, Tống Vy được Đường Hạo Tuấn gọi dậy.
Cô mơ màng mở mắt: “Làm sao vậy?”
“Đến rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt sợi tóc trên mặt cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tống Vy nhịn cơn đau lưng ê ẩm, ngồi dậy từ trong lòng anh: “Đến rồi?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Họ đi máy bay riêng của mình nên không phải xuống máy bay ngay khi máy bay dừng giống như hành khách trên các chuyến bay thông thường.
Chỉ cần họ muốn thì có thể ở trên máy bay bao lâu tùy thích.
Nhưng máy bay không thoải mái bằng khách sạn, vậy nên anh mới gọi Tống Vy dậy.
Tống Vy xoa cổ, phẫn hận trừng mắt nhìn người đàn ông.
Tất cả đều tại anh, nếu không phải lúc sau anh đòi hỏi thì cô cũng không ngủ quên, bỏ lỡ phong cảnh dọc đường.
Đường Hạo Tuấn hiểu ánh mắt cô, môi mỏng cong lên, nắm lấy tay cô: “Đi xuống nào, lát nữa máy bay còn phải vào nhà chứa máy bay để bảo dưỡng.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu, đứng dậy đi theo anh về phía cửa cabin.
Hai người đi xuống trong sự vui mừng đưa tiễn của tiếp viên hàng không.
Vừa đến đường băng, nhân viên tiếp đón mà Trình Hiệp sắp xếp đã cho xe tới đây đón họ.
Hai người lên xe, rời khỏi sân bay, đi về khách sạn.
Lúc này trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp.
Tống Vy nằm bò ra cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài chăm chú, còn Đường Hạo Tuấn thì đang nói chuyện điện thoại với Trình Hiệp, có vẻ tập đoàn đã gặp chuyện gì đó.
Nhưng chắc cũng không phải chuyện lớn, vẻ mặt anh đã nói lên tất cả.
Chẳng mấy chốc đã tới khách sạn.