CHƯƠNG
Bây giờ là thời đại điện thoại thông minh, điện thoại cũng có khóa vân tay và khóa mật khẩu, dù lấy được điện thoại, không mở được khóa thì có tác dụng gì?
Báo cảnh sát sao?
Gọi khẩn cấp cũng được, chỉ là như vậy nhất định sẽ kinh động đến Đường Hạo Minh, cô không tin anh ta không xếp người vào phía lục địa nước L.
Một khi báo cảnh sát, phía cảnh sát biết được, nghĩa là Đường Hạo Minh cũng sẽ biết, đến lúc đó, nói không chừng Đường Hạo Minh sẽ lập tức chạy tới, chuyển cô đi.
Cho nên tuyệt đối không thể báo cảnh sát, chỉ có thể nghĩ cách mở khóa, liên lạc Hạo Tuấn.
Nhưng nên dùng cách gì mở khóa đây?
Tống Vy cắn môi nhìn trái ngó phải, nhìn thấy bồn hoa đặt cuối hành lang, mắt híp lại.
Tối qua cô dùng bồn hoa đánh Đường Hạo Minh bị thương, xém chút đánh hôn mê anh ta.
Vậy cô cũng có thể đánh Lâm Giai Nhi bất tỉnh, dùng vân tay cô ta mở khóa.
Mắt Tống Vy sáng lên, cảm thấy cách này được.
Nhưng rất nhanh nhớ tới gì đó, lại phủ định.
Không thể đánh Lâm Giai Nhi bất tỉnh.
Nơi này chỉ có cô, Lâm Giai Nhi và người giúp việc.
Người giúp việc không thể nào đánh bất tỉnh Lâm Giai Nhi, chỉ nhốt cô ta lại, cho nên một khi Lâm Giai Nhi tỉnh lại, nhất định điều đầu tiên nghĩ tới chính là cô đánh.
Thậm chí còn suy nghĩ sau khi cô đánh hôn mê đã làm gì.
Đến lúc đó, cũng sẽ kinh động đến Đường Hạo Minh, cho nên được không kịp mất.
Chỉ có thể nghĩ cách khác.
Rốt cuộc nghĩ cách gì đây?
Chính vào lúc Tống Vy suy nghĩ, dưới lầu lại truyền tới tiếng hét to của Lâm Giai Nhi: “Melonna, cô chết ở đâu rồi, liên lạc Đường Hạo Minh chưa?”
Tay cầm điện thoại của Tống Vy siết chặt.
Quả nhiên, Lâm Giai Nhi không đợi được câu trả lời của người giúp việc, bắt đầu làm loạn.
Bây giờ chỉ xem người giúp việc có nghe vào lời cô vừa nói không thôi.
Nếu người giúp việc nghe vào, Lâm Giai Nhi chính là làm loạn.
Nếu người giúp việc không nghe vào, vậy người giúp việc sẽ đến phòng Lâm Giai Nhi tìm cô ta.
Đến lúc đó, Lâm Giai Nhi nói không chừng còn muốn tự liên lạc Đường Hạo Minh, kêu người giúp việc tìm điện thoại.
Một khi như vậy, không thấy điện thoại của Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi và người giúp việc rất có khả năng liên tưởng đến điện thoại bị cô cầm đi.
Nghĩ tới đây, thân thể Tống Vy cứng ngắc, trong lòng rất căng thẳng.
Lo lắng người giúp việc rốt cuộc có đi xem Lâm Giai Nhi không.
Để chứng thực điểm này, cô đi tới cửa cầu thang lầu ba ngồi xuống, yên lặng quan sát động tĩnh lầu một, muốn xem xem người giúp việc có lên lầu hai tìm Lâm Giai Nhi không.
Nhưng may mắn là Tống Vy đợi khoảng năm phút, bất kể Lâm Giai Nhi kêu gào la hét thế nào, người giúp việc cũng không lên lầu.