CHƯƠNG
Tống Vy cũng vậy, vốn cho rằng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, mình sẽ kích động đến bật khóc.
Nhưng giây phút thật sự nhìn thấy anh, cũng trở nên rất bình tĩnh.
Vì họ đều biết, họ cuối cùng gặp được rồi.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, cách nhiều ngày như vậy lần đầu tiên gặp mặt, anh thay đổi rất nhiều.
Sau khi ở bên anh, anh đã không còn bao nhiêu lạnh lùng, trở nên như người bình thường.
Nhưng anh bây giờ, lại trở về lúc đầu gặp mặt, Đường Hạo Tuấn lạnh lẽo không giống người thường ấy.
Hơn nữa, bọng mắt xanh đen của anh cùng hàng mày tràn đầy mỏi mệt ấy, càng khiến cô thêm đau lòng.
“Hạo Tuấn, mấy ngày nay, anh đều không nghỉ ngơi tốt sao?” Giọng Tống Vy ấm áp còn có chút nghẹn ngào hỏi.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhúc nhích: “Nhớ em, muốn nhanh chóng tìm thấy em, cho nên không thể nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi, thời gian sẽ trôi đi.”
Lời này khiến Tống Vy xém chút nước mắt giàn giụa.
Cô đỏ mắt nhìn người đàn ông trong video: “Ngốc ạ, dù muốn tìm được em, cũng không thể bạc đãi bản thân, lỡ anh chưa tìm thấy em đã gục ngã thì làm sao?”
“Sẽ không.” Đường Hạo Tuấn đáp rất chắc chắn.
Chưa tìm thấy cô, anh cũng không cho phép mình gục ngã.
Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn nhìn thấy gì đó, thấy vết dao trên cổ Tống Vy, con ngươi chợt co rút, giọng nói đè nén sát khí lạnh lẽo, hỏi: “Cổ em sao vậy?”
“Anh nói cái này?” Tống Vy sờ vết dao trên cổ.
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi đáp: “Đây là tự em làm, Đường Hạo Minh muốn ép em, em dùng dao đâm anh ta bị thương, rồi lại kề dao lên cổ mình, dùng tự sát uy hiếp anh ta, để anh ta từ bỏ, Hạo Tuấn, có phải em rất tuyệt không?”
Trong tình huống một mình cô đơn, bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, bờ môi mỏng mím thành đường thẳng.
Rất tuyệt?
Đúng, cô thật sự rất tuyệt.
Nhưng anh lại không thể khen cô, vì cô làm bị thương bản thân mình.
Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ định cô, vì cô đang ở trong tay Đường Hạo Minh, còn có thể bảo vệ bản thân.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, nghiêm túc dặn dò: “Muốn bảo vệ bản thân có thể dùng cách khác, không cần bị thương bản thân.”
Tống Vy cười cười: “Em biết, nhưng lúc đó tình huống quá khẩn cấp, em chỉ có thể làm vậy, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ thử dùng cách khác bảo vệ bản thân, đúng rồi, anh không hỏi em tại sao có điện thoại sao?”
Cô chuyển đề tài, không muốn nói lai lịch vết thương trên cổ với anh.
Nói tiếp cũng chỉ khiến anh lo lắng.