CHƯƠNG
Giọng nói này là……
Tống Vy sững người, cô chợt quay phắt lại thì nhìn thấy Đường Hạo Minh đang vừa tựa vào cửa phòng ăn vừa nhìn cô cười cười.
Tống Vy siết chặt nắm tay, sau đó cô đứng dậy: “Anh về rồi à?”
“Tôi về rồi.” Đường Hạo Minh bước về phía cô: “Tống Vy, em biết không, câu “Anh về rồi à” của em đã khiến tôi rất vui đấy. Em thấy có giống lời của vợ nói với chồng khi chồng vừa về nhà không?”
Nghe thế, Tống Vy liền cau mày, cô thầm cảm thấy buồn nôn.
Như cô không hề thể hiện ra mà chỉ nhàn nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi thấy không giống gì cả!”
Đường Hạo Minh bật cười, cũng chẳng tức giận mà chỉ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
Sau đó, anh ta vỗ nhẹ vào ghế của Tống Vy: “Ngồi đi, không phải em đang ăn sáng hay sao? Em chưa ăn được bao nhiều cả mà, ngồi xuống ăn tiếp đi.”
Anh ta nhìn vào đ ĩa của Tống Vy rồi nói.
Tống Vy mím môi. Cô muốn nói thẳng: anh ở đây làm tôi hết muốn ăn rồi.
Nhưng cô biết, lời này không thể nói ra.
Tống Vy hít sâu, đè nén sự khó chịu đang trào dâng trong lòng xuống rồi rũ mi ngồi xuống.
Đường Hạo Minh hướng về phía phòng bếp: “Melonna, chuẩn bị cho tôi một suất.”
“Anh chưa ăn sao?” Tống Vy quay đầu nhìn anh ta.
Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Tống Vy, em đang quan tâm đến tôi sao?”
Tống Vy cau mày: “Không hề.”
Người này mặt dày thật. Thông qua từng câu từng lời cô nói, anh ta đều tự cho rằng cô đang quan tâm săn sóc đến mình.
Rõ ràng cô làm gì có ý đó.
“Tống Vy, em khiến tôi đau lòng quá.” Đường Hạo Minh thất vọng thở dài.
Tống Vy không thèm để ý đến anh ta, cô chỉ tập trung cúi đầu cắt trứng.
Vừa lúc cô chuẩn bị bỏ miếng trứng vào miệng thì anh ta bỗng nhiên tóm lấy tay cô.
Tống Vy sửng sốt, vội quay đầu sang.
Chỉ thấy Đường Hạo Minh đang nắm chặt cổ tay cô, rồi dùng sức kéo về phía mình.
Tống Vy cũng cố gắng kéo tay về, cô hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn.” Nói xong, anh ta cúi đầu nuốt gọn miếng trứng trên nĩa của cô.
Tống Vy trợn mắt: “Anh….đây là nĩa của tôi!”
“Tôi biết.” Đường Hạo Minh thả tay cô ra, anh ta vừa ăn vừa nhếch mép nhìn cô: “Vì biết nên tôi mới làm thế. Mà đúng là, trứng do đích thân Tống Vy đút cho tôi ăn ngon thật.”
“Anh…..” Tống Vy bất lực trước sự vô sỉ của anh ta. Cô nghiến răng: “Bin thái!”
Cô đút anh ta ăn hồi nào, rõ ràng là anh ta tự mình cướp lấy cơ mà.