CHƯƠNG
Khoé miệng Đường Hạo Minh nhếch lên: “Đương nhiên là có liên quan rồi. Quả thật là nhà họ Giang đã giúp đỡ nhà họ Kiều. Nhưng với mối quan hệ lâu năm của hai nhà, em nghĩ đường chủ sẽ không điều tra nhà họ Giang sao? Nên khi đường chủ phát hiện ra sự bất thường của nhà họ Giang, cứ cách một khoảng thời gian, họ lại biến mất hai ngày rồi lại đột nhiên xuất hiện, đường chủ liền đoán rằng có thể trong hai ngày đó, nhà họ Giang đã liên lạc với nhà họ Kiều? Vậy nên đường chủ đã phái người theo dõi nhà họ Giang, quả nhiên phát hiện ra tung tích của nhà họ Kiều.”
Tống Vy hít sâu, sắc mặt trắng bệch: “Sao có thể như vây…..”
Nói cách khác, gia đình Giang Hạ không nói thẳng tung tích của nhà họ Kiều cho tên đường chủ kia.
Nhưng họ đã vô tình để lộ manh mối, gián tiếp gây ra cái chết của ba mẹ Kiều Phàm.
Tống Vy sững sờ, Đường Hạo Minh cắn một miếng sandwich rồi nói tiếp: “Sau đó, đường chủ liền đi trước một bước, tìm đến chỗ nhà họ Kiều rồi sát hại họ. Khi nhà họ Giang đến nơi thì vợ chồng Kiều gia đã chết rồi. Lúc đó Kiều Phàm trốn trong phòng và chứng kiến toàn bộ quá trình nên mới tưởng nhà họ Giang đã tiết lộ nơi ở của bọn họ, từ đó cậu ta hận luôn nhà họ Giang.
Toàn bộ quá trình là như thế.
Tống Vy nghe xong, cô yếu ớt ngã xuống ghế. Cô biết rằng, mối quan hệ của Kiều Phàm và Giang Hạ thật sự kết thúc rồi.
Dù nhà Giang Hạ không tiết lộ nơi ở của nhà Kiều Phàm.
Nhưng cũng đã gián tiếp để lộ.
Nói cách khác, họ là người gián tiếp giết hai ba mẹ Kiều Phàm.
Lúc đầu, cô cứ tưởng cái chết của ba mẹ Kiều Phàm không liên quan gì tới gia đình Giang Hạ.
Nhưng bây giờ….
Tống Vy mệt mỏi ôm trán không nói lời nào.
Đường Hạo Minh nhìn cô: “Đúng rồi, tên đường chủ kia không còn là người của tổ chức nữa mà đang ở nước G. Ông ta mua một bãi biển rồi ở đó an hưởng tuổi gìa. Đây là hình của ông ta.”
Nói xong, anh ta lấy một bức ảnh từ trong túi ra rồi đưa cho Tống Vy.
Tống Vy cầm lấy, trong tấm ảnh là một người ông lão khoảng tuổi.
Ông lão cạo trọc đầu, không mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần bơi sặc sỡ. Ông ta đang ung dung nằm dài trên cát và nhắm mắt phơi nắng.
Ông lão trông rất bình thường. Nếu không có những hình săm lộ ra thì hoàn toàn chỉ là một ông già bình thường, không hề giống một kẻ sát nhân.
“Sao anh là đưa tấm ảnh này cho tôi?” Tống Vy đặt ảnh lên bàn rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh sẽ thả tôi ra để tôi đưa tấm ảnh này cho Kiều Phàm?”
Đường Hạo Minh cười nhẹ: “Đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ cho em xem thử người giết ba mẹ Kiều Phàm trông như thế nào thôi.” Đường Hạo Minh bình tĩnh nói.
Tống Vy mím môi không đáp.
Tại sao cô lại hỏi như thế, là vì cô muốn thăm dò thử xem anh ta có biết chuyện Đường Hạo Tuấn đang trên đường tới cứu cô không.
Nhưng có vẻ là vẫn chưa biết.
Chuyện này khiến Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là tốt.
Nếu biết rồi, không chừng Đường Hạo Minh sẽ đưa cô tới nơi khác. Đến khi Đường Hạo Tuấn tới thì nơi đây chỉ còn vườn không nhà trống.