CHƯƠNG
Khốn nạn, khốn nạn!
Lâm Giai Nhi nổi điên, nét mặt vặn vẹo, chỉ hận không thể xé Tống Vy thành nghìn mảnh.
Nhưng dù có muốn làm thế thì Tống Vy đã trốn trong phòng từ lâu rồi.
“Cô chủ, chúng ta nhanh chạy thôi.” Người giúp việc chưa từng gặp mặt Đường Hạo Tuấn nhưng cô ta đã thấy ảnh của anh. Vừa nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô ta liền ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nói với Lâm Giai Nhi .
Lâm Giai Nhi cười giễu.
Chạy?
Cô ta có thể chạy đi đâu?
Phương tiện duy nhất là trực thăng của Đường Hạo Minh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
À, trong nhà kho của biệt thự còn một chiếc thuyền lá, nhưng có tác dụng gì chứ?
Còn chưa chèo được một m thì đã bị cano bắt kịp rồi.
Nghĩa là, bọn họ không còn đường thoát.
Toàn thân Lâm Giai Nhi đều run lên, cô ta không cam lòng.
Cô ta không ngờ mình trốn nhiều tháng như vậy, còn thoát khỏi tay Đường Hạo Tuấn không biết bao nhiều lần mà bây giờ lại bị Đường Hạo Tuấn tóm được.
Chẳng lẽ cuộc đời cô ta sẽ chấm hết như thế này sao?
Lâm Giai Nhi cắn môi, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cô ta biết lần này bị Đường Hạo Tuấn bắt được nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lần trước khi thoát khỏi nhà tù của Đường Hạo Tuấn, cô ta đã lợi dụng Mạnh Ngọc.
Nên lần này, chắc chắn Đường Hạo Tuấn không để Mạnh Ngọc tiếp xúc với mình, vì vậy không thể nào chạy thoát được.
Tất nhiên, người Lâm Giai Nhi hận nhất vẫn là Đường Hạo Minh.
Sau khi tên khốn đó quay lại, anh ta không ở lại lâu mà lập tức rời đi, để lại cô ta ở đây rồi bị Đường Hạo Tuấn tóm được.
Rõ ràng bọn họ cùng một phe nhưng tại sao Đường Hạo Minh lại có thể trốn thoát còn cô ta lại bị bắt.
Cô ta hoài nghi, chẳng lẽ Đường Hạo Minh biết Đường Hạo Tuấn sẽ tới đây nên đã bỏ chạy trước?
Nếu là như vậy thì Đường Hạo Minh quá khốn nạn rồi!
Vừa nghĩ tới đây, chiếc cano thứ ba cũng đã vào bờ.
Đường Hạo Tuấn xuống du thuyền, lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi kinh hãi nhìn anh, sau khi nhìn nhau một lúc, cô ta đột nhiên bật cười: “Hạo Tuấn, đã lâu không gặp.”
Đường Hạo Tuấn không thèm đáp lời mà chỉ sải bước về phía cô ta.
Lâm Giai Nhi nghe tiếng bước chân anh, từng bước từng bước như đang giẫm lên trái tim cô ta, khiến cô ta càng thêm sợ hãi.
Cô ta vô thức lùi lại.
Đường Hạo Tuấn dừng lại, cuối cùng trực tiếp cho vệ sĩ đi tới: “Bắt lấy bọn họ.”