CHƯƠNG
Hai mắt Trình Hiệp sáng lên: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
Tiền thưởng tăng gấp ba, nghĩa là hơn tỷ.
Thật là tốt quá.
Làm một bữa sáng mà đã có được hơn tỷ, đúng là tiền từ trên trời rơi xuống, hí hí.
Nhìn bộ dạng Trình Hiệp cười ngây ngốc, Tống Vy cũng mỉm cười theo, sau đó lại cúi đầu ăn sáng.
Cô thật sự đói bụng rồi, khoảng thời gian này mặc dù người giúp việc làm rất nhiều đồ ăn nhưng sống ở đây, cô không muốn ăn, lần nào cũng chỉ ăn no được / rồi không ăn được tiếp nữa.
Hiện giờ có Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh, trong lòng cô an ổn, thế nên cho dù bữa sáng này có mùi vị bình thường đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất ngon.
Ăn xong bữa sáng, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đến du thuyền, sau đó cũng chuẩn bị sống ở trên du thuyền, không về ngôi biệt thự đó nữa.
Mà biệt thự có những vệ sĩ đó trông coi là đủ rồi.
Dù sao nhiệm vụ về sau chỉ là đợi Đường Hạo Minh, sau đó bắt lấy Đường Hạo Minh, cô ở lại trên đảo căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, còn không bằng trực tiếp chuyển lên du thuyền.
Dù sao du thuyền là địa bàn của Đường Hạo Tuấn, cũng là của cô, ở trên địa bàn của mình, cũng dễ sống hơn ở trên địa bàn của người khác.
“Chồng, Lâm Giai Nhi bây giờ như thế nào rồi?” Tống Vy vừa đánh giá du thuyền, vừa hỏi.
Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô: “Tạm thời không rõ, muốn xem thử không?”
“Muốn.” Tống Vy gật đầu.
Cô muốn đi xem thử Lâm Giai Nhi, xem bộ dạng hiện nay của Lâm Giai Nhi.
Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đi về phía khoang chứa hàng.
Đến kho chứa hàng, Tống Vy nhìn một cái thì nhìn thấy Lâm Giai Nhi và Melonna bị nhốt ở trong hai căn phòng.
Hai căn phòng này, vốn là gara của thuyền máy, bây giờ thuyền máy được người ta chuyển ra ngoài, cải tạo nhà kho thành hai phòng nhỏ tạm thời, nhìn trông không tệ.
Tống Vy đầu tiên nhìn Melonna.
Melonna ngồi ở góc nhà kho, vùi đầu vào đầu gối, cũng không biết là ngủ hay là làm sao, không hề có phản ứng.
Tống Vy nhìn cô ta một lúc thì thu hồi ánh mắt.
Bởi vì Melonna không phải đối tượng chủ đích cô đến đây, vậy nên đương nhiên không chú ý.
Người cô thật sự chú ý là Lâm Giai Nhi ở sát vách.
Tống Vy đi tới trước gara của Lâm Giai Nhi, thông qua cửa rào sắt nhìn Lâm Giai Nhi ở bên trong.
Lâm Giai Nhi nằm ở trên đất, hai mắt cũng nhắm lại, gương mặt cực kỳ tái nhợt, mà tay của cô ta, lúc này còn truyền nước biển, bộ dạng giống như sắp chết.
“Chuyện gì xảy ra?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt hỏi vệ sĩ trông coi hai người Lâm Giai Nhi ở bên cạnh.
Vệ sĩ cung kính trả lời: “Cô ta bị sốt, bởi vì đau đớn dẫn tới sốt cao, bác sĩ trên du thuyền đã khám cho cô ta rồi.”