CHƯƠNG
Mà Lâm Giai Nhi và Melonna vẫn ở lại trên du thuyền, để Trình Hiệp đến lúc đó lái xe đưa tới.
“Thì ra là vậy, tớ nghĩ lần này Lâm Giai Nhi chắc sẽ không tung tăng được nữa.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cười nói: “Nếu cô ta còn có thể tung tăng được nữa, vậy Hạo Tuấn và tớ có thể đi tự sát rồi, không tới mức ngay cả một người cũng không trông được.”
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh đã tới chiều.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cáo từ rời đi, ngày mai lại tụ tập.
Giang Hạ vốn cũng định đi, có điều bị Tống Vy giữ lại riêng.
Mọi người biết, đây là Tống Vy có lời muốn nói riêng với Giang Hạ.
“Dì Vương, bế Dĩnh Nhi đi.” Tống Vy giao Tống Dĩnh Nhi cho Dì Vương.
Dì Vương gật đầu, đón lấy Tống Dĩnh Nhi đi lên tầng.
Tống Dĩnh Nhi cũng rất hiểu chuyện, không có khóc đòi ở lại, ngoan ngoãn theo Dì Vương rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn cô, miệng há ra: “Vy Vy, cậu có phải có chuyện rất quan trọng muốn nói với tớ không?”
Tống Vy gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một bức ảnh đưa cho Giang Hạ.
Giang Hạ nghi hoặc cầm lấy, nhìn bức ảnh một lúc, thấy trên bức ảnh là một ông lão xăm kín người, vẻ mặt rất nghi hoặc: “Đây… đây là có ý gì?”
“Người trong bức ảnh này chính là hung thủ giết ba mẹ của Kiều Phàm.” Tống Vy chỉ vào bức ảnh rồi nói.
Giang Hạ đầu tiên là sững người, sau đó sắc mặt thay đổi đứng bật dậy: “Cái gì? Hung thủ… giết… ba mẹ của Kiều Phàm sao?”
Cô ấy sững sờ đến mức không nói hoàn chỉnh được, ngay cả bàn tay cầm bức ảnh cũng đang run rẩy.
Tống Vy ừ một tiếng: “Không sai, chính là người đó.”
Giang Hạ há miệng rất lớn, một lát sau mới tìm lại được giọng nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi… Vy Vy, cậu làm sao tra được người này?”
Hai mắt Giang Hạ đỏ hoe nhìn Tống Vy, nước mắt kích động ngân ngấn trong hốc mắt.
Cô ấy có thể không kích động sao?
Mười mấy năm nay, cô ấy luôn tìm kiếm hung thủ thật sự, muốn rửa sạch sự trong sạch của người nhà mình, nói với Phàm, gia đình của bọn họ không có làm lộ hành tung của ba mẹ anh ta.
Nhưng mười mấy năm nay, bất luận cô ấy cố gắng như nào, điều tra như nào, hung thủ thật sự cũng không tìm ra được.
Mà bây giờ, Vy Vy vậy mà tìm được cho cô ấy, cô ấy sao không vui mừng chứ.
“Là Đường Hạo Minh tra giúp tớ.” Tống Vy đáp.
Giang Hạ ngây người: “Anh ta sao?”
“Không sai, cậu cũng chắc biết, Đường Hạo Minh và hung thủ giết hại ba mẹ của Phàm đến từ cùng một tổ chức, nếu anh ta điều tra, chắc chắn sẽ nhanh hơn chúng ta, hơn nữa, tớ nghĩ anh ta cũng không cần thiết lừa tớ trong chuyện này, bởi vì chuyện này không dính líu tới anh ta.” Tống Vy giải thích.