CHƯƠNG
Nhưng nếu một khi cô ấy thật sự nói anh ta, anh ta sẽ biết, anh ta quả thật không đổ oan cho bọn họ, đến lúc đó, anh ta sẽ chỉ càng hận bọn họ.
Vậy nên, cô ấy thật sự không biết phải làm sao.
“Vy Vy, cậu để tự tớ suy nghĩ, suy nghĩ kỹ lưỡng được không?” Giang Hạ ngước đôi mắt thất thần nhìn Tống Vy.
Tống Vy cũng biết cô ấy bây giờ cần sự yên tĩnh, cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Giang Hạ hít sâu một hơi, cúi đầu đi về phía cửa.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng rất là lo lắng.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn từ trên tầng đi xuống.
Tống Vy quay đầu nhìn anh: “Anh đến rồi.”
“Ừ, vừa rồi chuyện em nói với Giang Hạ, anh nghe thấy hết rồi.” Tay của Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần.
Anh từ trong phòng làm việc đi ra, đang chuẩn bị xuống tầng thì nghe thấy cô đã nói đến hung thủ hại giết ba mẹ Kiều Phàm.
Anh nghĩ đây là chuyện cô muốn nói riêng với Giang Hạ, anh đã từ bỏ ý định xuống tầng mà đứng ở cầu thang tầng ba nghe.
Sau đó thì nghe được những nội dung này.
Tống Vy cười khổ: “Chồng, anh nói xem giữa Hạ và Phàm, thật là ông trời trêu ngươi mà.”
Rõ ràng là làm việc tốt, đưa đồ ăn đồ dùng cho ba mẹ của Phàm, nhưng cuối cùng cũng hại ba mẹ của Phàm bị lộ hành tung.
Nếu ba mẹ của Hạ biết, chắc chắn sẽ càng suy sụp.
Bởi vì không có ai có thể chấp nhận bản thân không cẩn thận hại chết bạn tốt nhất của mình.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh Tống Vy, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, chuyện này đừng nghĩ nhiều nữa, để tự bọn họ xử lý đi, đừng tham gia vào, em đã nói sự thật cho bọn họ, như vậy là đủ rồi.”
“Em biết, em sẽ không tham gia vào, em chỉ là lo lắng cho Hạ.” Tống Vy mặt mày lo lắng nói.
Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô: “Vậy khoảng thời gian này em hãy để ý cô ấy, đừng để cô ấy làm chuyện ngu ngốc.”
“Em biết, em cũng nghĩ như vậy.” Tống Vy gật đầu, sau đó lại nói: “Đúng rồi, Hải Dương đâu?”
“Về phòng tìm Dĩnh Nhi chơi rồi.” Đường Hạo Tuấn kéo cô ngồi xuống nói.
Tống Vy ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
Là của Đường Hạo Tuấn.
Anh rút điện thoại ra xem, nhìn thấy tên hiển thị, lông mày nhíu lại, rõ ràng cảm thấy không vui với người gọi tới.
Tống Vy tò mò liếc nhìn, nhìn thấy là Mạnh Ngọc, không khỏi nhíu mày: “Là bác sĩ Mạnh, đoán chắc là biết anh trở về rồi.”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận: “Người sống ở khu biệt thự này không ít, động tĩnh anh trở về không nhỏ, đều là người trong giới, Mạnh Ngọc có thể biết nhanh như vậy cũng không có gì lạ cả.”
“Vậy anh nghe không?” Tống Vy nhìn anh.