CHƯƠNG
“Cái gì?” Đồng tử của Kiều Phàm chợt co rút, run rẩy đưa tay ra, cầm lấy bức ảnh: “Cô nói người này là hung thủ, cô có chứng cứ gì?”
“Tôi không có chứng cứ, nhưng đây chắc chắn là sự thật, chuyện này là Đường Hạo Minh tra ra, anh cũng biết, Đường Hạo Minh và hung thủ là người cùng một tổ chức, Đường Hạo Minh tra ra chuyện này không khó.” Giang Hạ nhìn anh ta nói.
Kiều Phàm phì cười: “Đúng vậy, Đường Hạo Minh tra chuyện này rất dễ dàng, nhưng Đường Hạo Minh dựa vào đâu lại tra giúp tôi, anh ta và tôi có quan hệ gì sao?”
“Là Vy Vy nhờ anh ta tra, khoảng thời gian này Vy Vy bị Đường Hạo Minh bắt đi.”
“Lại có chuyện này sao!” Sắc mặt của Kiều Phàm hơi thay đổi, vội hỏi: “Vy Vy không sao chứ? Cô ấy bây giờ sao rồi?”
Nghe thấy sự lo lắng và quan tâm của anh ta dành cho Tống Vy, trong lòng Giang Hạ vô cùng chua xót, trái tim giống như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.
Cô ấy cúi đầu, che đi sự đau đớn và nước mắt sắp trào ra trong mắt, lắc đầu đáp: “Vy Vy không sao, tổng giám đốc Đường đã cứu Vy Vy về rồi, bức ảnh này cũng là Vy Vy đưa cho tôi, Vy Vy nói, hung thủ này hiện nay đã rút khỏi tổ chức, sống cuộc sống dưỡng lão ở trên bãi biển tư nhân mà mình mua, nhưng cụ thể là bãi biển tư nhân ở nước nào, Vy Vy cũng không biết, Đường Hạo Minh không nói cho cậu ấy, vẫn phải tự chúng ta điều tra.”
Kiều Phàm nhìn người đàn ông trên bức ảnh trong tay một lúc lâu, lâu tới mức không khí ngưng đọng lại, anh ta mới dùng sức vo bức ảnh thành một cục: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự điều tra, cô đi đi.”
Giang Hạ đứng bất động.
Kiều Phàm nheo mắt nhìn cô ấy: “Cô còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Miệng của Giang Hạ há ra: “Phàm… xin lỗi!”
“Cái gì?” Biểu cảm của Kiều Phàm hơi tối lại, có chút dự cảm không tốt.
Giang Hạ đột nhiên quỳ bụp xuống: “Xin lỗi Phàm, anh nói không sai, anh không vu oan cho chúng tôi, bác trai bác gái quả thật là chúng tôi hại chết, là ba mẹ tôi khi đưa đồ cho bác trai bác gái, không cẩn thận bị hung thủ bám theo, cho nên hung thủ mới tìm được bác trai bác gái, rồi giết bác trai bác gái, xin lỗi Phàm, thật sự xin lỗi…”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Kiều Phàm vô cùng khó coi, trong đôi mắt tràn ngập bão táp: “Vậy nên, cô muốn tôi làm như nào? Tha thứ cho các người?”
“Tôi không có, tôi chưa từng nghĩ kêu anh tha thứ, tôi chỉ là, chỉ là…”
“Thật ra tôi sớm đã biết điểm này, biết là ba mẹ của cô trong lúc vô tình làm lộ hành tung của ba mẹ tôi, mới dẫn tới việc ba mẹ tôi bị giết.”
“Cái gì?” Giang Hạ trợn to mắt: “Anh sớm đã biết rồi sao?”
“Nếu không cô cho rằng tôi tại sao luôn nói ba mẹ tôi là bị các người hại chết? Phải biết quan hệ của hai nhà chúng ta tốt như vậy, nếu không phải tôi biết điểm này, cho dù ba mẹ của cô lúc đó không có ở hiện trường, tôi cũng sẽ không kiên định cho rằng bọn họ hại chết ba mẹ của tôi, chính vì tôi biết là bọn họ làm, cho nên tôi mới luôn nói ba mẹ tôi là do ba mẹ cô hại chết, vì tôi ở hiện trường, tôi nghe thấy ba mẹ cô hối lỗi với ba mẹ tôi.”
Kiều Phàm khuỵu người xuống, nâng cằm của Giang Hạ lên, giọng nói giống như ác ma đến từ địa ngục.
Cơ thể của Giang Hạ bỗng run rẩy: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy…”
Cô ấy luôn cho rằng, mười mấy năm nay, Phàm cho rằng là nhà họ Giang cô hại chết bác trai bác gái, là vì nhìn thấy ba mẹ cô ở hiện trường lúc đó.
Nhưng không ngờ, anh ta là thật sự biết ba mẹ cô quả thật đã hại bác trai bác gái, mới hận nhà họ Giang bọn họ.