CHƯƠNG
Nói xong, Tống Vy cúp máy.
Đường Hạo Tuấn từ phòng tắm đi ra, trên mặt mặc áo choàng tắm, trong tay cầm khăn lông, đang vừa lau tóc vừa cất bước đi về phía cô, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai đen xì, giọng điệu cũng chua loét: “Em thật là biết khuyên bảo người khác.”
Tống Vy nhìn anh: “Sao hả, ghen rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng, không có phủ nhận.
Tống Vy vẫy tay với anh: “Lại đây.”
“Cái gì?” Tuy Đường Hạo Tuấn không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn dừng ở trước mặt cô.
Tống Vy túm cổ áo trước ngực của anh, sau đó dùng sức kéo.
Cổ của Đường Hạo Tuấn bị cô kéo xuống, cô lại ngẩng đầu lên, hôn lên môi của anh: “Như thế nào, còn ghen không?”
Môi của Đường Hạo Tuấn cong lên, tâm trạng trở nên tốt hơn có thể nhìn bằng mắt thường: “Tạm được, tạm thời không ghen nữa.”
Tống Vy dở khóc dở cười, buông cổ áo của anh ra, sau đó vẻ mặt trở nên cảm khái: “Em làm như vậy, cũng là hy vọng Phàm có thể sớm ngày bước ra khỏi thù hận, đừng cứ giam mình mãi ở trong thù hận, đối với bản thân anh ta, đối với nhà họ Giang đều không tốt, hơn nữa, Hạ và anh ta đều là bạn của em, em thật sự không hy vọng, bọn họ cả đời nhìn nhau bằng ánh mắt thù hận, rõ ràng bọn họ trước kia tốt đẹp như vậy.”
“Nếu không phải nể tình Kiều Phàm trước kia cứu em và hai đứa trẻ, anh quyết không cho phép em nhọc lòng vì anh ta.” Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên cạnh cô.
Tống Vy mỉm cười: “Em biết anh nhớ ân tình này, cho nên mới dám nói ở trước mặt anh, chỉ là không biết, những lời vừa rồi của em, Phàm có nghe lọt không.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu nghe lọt, Phàm e rằng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, buông bỏ tất cả thù hận đối với nhà họ Giang, ngộ ra.
Lúc đó, Phàm và Hạ, có lẽ sẽ có duyên phận ở bên nhau.
Nhưng nếu Phàm không nghe lọt, vậy hai người bọn họ cả đời này e rằng thật sự không có duyên phận rồi.
“Khó!” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi nhả ra một từ: “Nếu Kiều Phàm là một người nghe người ta khuyên bảo, cũng không đến mức thù hận nhà họ Giang mười mấy năm.”
“Phải, vậy nên em mới lo lắng.” Tống Vy thở dài.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Được rồi, em bớt lo lắng cho người đàn ông khác, lo lắng cho chồng của em đây này, tóc của anh còn ướt, em lau cho anh, nếu không sẽ bị cảm.”
Anh giống như sợ cô từ chối, nhét khăn lông vào trong tay cô.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Trong phòng bật điều hòa cao như vậy, không cần lau tóc cũng sẽ không bị cảm, em thấy anh là ghen rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, mang dáng vẻ anh cái gì cũng không nghe thấy.
Tống Vy lườm anh, sau đó đứng dậy, đi ra đằng sau anh, lau tóc cho anh.
Mà Đường Hạo Tuấn, lại có bộ dạng hưởng thụ.