CHƯƠNG
Tống Vy nheo mắt lại: “Vậy nên ý của anh là định trong nửa tháng này, xử lý Lâm Giai Nhi sao?”
“Cô ta đã sống đủ lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Ba mẹ của anh đã đợi ở dưới năm, đợi được Đường Mãnh, bây giờ chỉ thiếu Lâm Giai Nhi đi xin lỗi nữa.
Với lại, hai vợ chồng chủ tịch Lâm chắc cũng rất nhớ mong đứa con gái Lâm Giai Nhi này.
Tống Vy thở dài: “Anh nói đúng, có vài người, sống quá lâu không phải là chuyện tốt.”
“Đúng rồi, những điều Lâm Giai Nhi nói với em trước đó, em định xử lý như nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy hiểu ý trong mắt của anh: “Anh là chỉ những chuyện Phàm đã làm sao?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.
Tống Vy cụp mắt: “Nói thật, em vừa rồi đã liên lạc với Phàm, nhưng không liên lạc được, anh ta bây giờ đã không còn ở Thành phố Giang nữa, nghe Hạ nói, anh ta hình như đi tìm hung thủ rồi, việc rời đi của anh ta khiến em thở phào, bởi vì em thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, anh ta hại Hải Dương xảy ra tai nạn xe, hại nhà kho của em bị cháy, vải bị hủy hết, trong lòng em hận anh ta, nhưng đồng thời, năm trước nếu không phải anh ta, ba mẹ con sớm đã một xác ba mạng rồi, cho nên em thật sự không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.”
Nhìn dáng vẻ đau khổ khó xử của Tống Vy, ánh mắt của anh tối đi: “Nếu em thật sự không biết xử lý như nào, vậy thì để anh xử lý.”
“Để anh xử lý sao?” Tống Vy sững người, sau đó nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, tim đập thình thịch: “Chồng, anh chắc không phải muốn… làm như vậy chứ?”
Cô làm động tác cứa cổ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Tuyệt đối đừng, tuy Phàm đã làm những chuyện khiến em tức giận, nhưng ân tình bày ở đó, chúng ta không thể đối xử với anh ta như vậy.”
“Nghĩ đi đâu vậy, anh sẽ không giết anh ta.” Đường Hạo Tuấn mím môi lạnh nhạt nói: “Giống như những gì em nói, anh ta đã cứu ba mẹ con các em, ân tình này, anh nhớ, nhưng bây giờ anh ta lại khiến Hải Dương xảy ra tai nạn xe, lại hủy đi tâm huyết của em, những chuyện này đã đủ xóa hết ân tình năm đó của anh ta rồi, anh sẽ chỉ đưa anh ta ra nước ngoài, không để anh ta về nước nữa.”
Tống Vy thở phào: “Như vậy à, vậy thì được, có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất, những chuyện Phàm đã làm, đã mài mòn ân tình và tình bạn của quá khứ, có lẽ về sau chúng ta không gặp lại nữa mới là thích hợp nhất.”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Có điều em nếu đã nói anh ta bây giờ không ở trong nước, vậy nên đợi sau khi anh ta quay về sẽ tìm anh ta nói rõ, nếu anh ta không rời đi thì anh đưa anh ta rời đi, bản thân anh ta bằng lòng rời đi, vậy anh cái gì cũng không làm.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày.
Bên phía cảnh sát gọi điện tới, khẩu cung của Lâm Giai Nhi đã phát huy tác dụng pháp luật, chứng minh người ra tay với Tống Vy hai lần đầu là bản thân Lâm Giai Nhi, chứ không phải Trần Nhã Nhã.
Tội danh trên người Trần Nhã Nhã được rửa sạch, điều này cũng có nghĩa, Trần Nhã Nhã có thể ra ngoài rồi.
Có điều do Trần Nhã Nhã là chủ động thay Lâm Giai Nhi gánh tội, hành vi ít nhiều cũng có hơi dính tới pháp luật, nhưng niệm tình Trần Nhã Nhã ngồi tù khoảng nửa năm, bên phía cục cảnh sát sẽ không xử phạt khác đối với Trần Nhã Nhã nữa, chỉ phê bình bằng miệng một trận.
Dù sao nửa năm Trần Nhã Nhã ngồi tù, đã coi như là trừng phạt rồi.
Tin rằng sau này Trần Nhã Nhã cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.