CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi biết rồi, hai người đứng ở một bên trước đi.”
“Rõ.” Hai bảo vệ đáp một tiếng, đồng loạt đi sang bên cạnh.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu, nhìn Mạnh Ngọc ngồi bệt trên đất, giống như một cái xác biết đi, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên.
“Mạnh Ngọc, cậu nhìn xem bộ dạng hiện nay của cậu đi, giống cái gì?”
Mí mắt của Mạnh Ngọc hơi ngước lên, rất nhanh lại cụp xuống, ngoài cái đó ra thì không có tí phản ứng nào cả, giống như thật sự là một cái xác mất đi linh hồn, cả người đều không có tinh thần, mang bộ dạng muốn chết không muốn sống.
Bộ dạng này trực tiếp kch thích lửa giận trong lòng Đường Hạo Tuấn.
Anh bước lên một bước, nhấc chân đạp anh ra ra đất.
Mạnh Ngọc trực tiếp bị Đường Hạo Tuấn đạp ra, cơ thể ở trên đất ít nhất trượt m, một lúc cũng không dậy được, chỉ có thể nằm ngửa ôm ngực, ho kịch liệt.
Một màn này, không chỉ khiến Trình Hiệp sững người, hai bảo vệ ở cách đó không xa cũng ngây người.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, người đàn ông nhìn trông cao quý ưu nhã như vậy, thế mà bạo lực như vậy, hai người không thèm chào hỏi, trực tiếp đạp người ta.
Nhìn bác sĩ bị đạp bay ra kia, có thể thấy người đàn ông ưu nhã này dùng lực lớn cỡ nào.
“Khụ khụ… Hạo Tuấn… cậu…” Mạnh Ngọc không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, rõ ràng cũng không ngờ, Đường Hạo Tuấn vậy mà ra tay với anh ra.
Đường Hạo Tuấn thu chân lại, cụp mắt lạnh lùng nói: “Mạnh Ngọc, Lâm Giai Nhi chết rồi thì cậu mang bộ dạng như này, sao hả, cậu cũng định không sống nữa, muốn đi cùng với cô ta có phải không?”
Sắc mặt của Mạnh Ngọc thay đổi: “Tôi…”
“Xem ra, cậu thật sự nghĩ như vậy.” Đường Hạo Tuấn bước lên vài bước, lại đạp cho anh ta một cước.
Bởi vì một Lâm Giai Nhi, anh ta vậy mà muốn đi chết cùng nhau.
Anh ta yêu Lâm Giai Nhi như vậy, yêu đến mức thậm chí không nghĩ tới ba mẹ, mà muốn đi cùng với Lâm Giai Nhi?
Mạnh Ngọc không dễ gì mới ôm ngực ngồi dậy được, lúc này lại ngã ra đất, bụng đau giống như ruột quặn thắt.
Phải, cái đạp đầu tiên, Đường Hạo Tuấn đạp vào lồ ng ngực, cái đạp này, Tống Vy đạp vào bụng anh ta.
Mạnh Ngọc trực tiếp xoay người, ọe một tiếng, nôn ra một ngụm nước chua, nước mắt cũng rơi ra.
Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không tha cho anh ta, một chân đạp lên ngực của anh ta, khiến anh ta không nhúc nhích được, sau đó cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Mạnh Ngọc, cậu muốn chết cũng được, tôi không cản cậu, nhưng trước khi cậu chết, cậu tốt nhất sắp xếp sẵn tất cả mọi chuyện về sau của ba mẹ cậu, đừng để tới cuối cùng, còn muốn người ngoài như tôi giúp cậu chăm sóc ba mẹ của cậu, phụng dưỡng lo hậu sự cho ba mẹ của cậu.”
Nghe thấy lời này, mắt của Mạnh Ngọc mở to: “Ba, mẹ…”
Thấy anh ta như vậy, mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại: “Sao hả? Nhìn bộ dạng này của cậu, đừng nói với tôi, cậu căn bản chưa từng nghĩ đến ba mẹ của cậu đấy nha?”
Toàn thân Mạnh Ngọc cứng đờ, rõ ràng anh ta đã bị Đường Hạo Tuấn nói trúng.
Anh ta thật sự không hề nghĩ tới ba mẹ của mình.