CHƯƠNG
Tống Dĩnh Nhi vỗ vỗ cái miệng nhỏ: “Vì cô giáo đã nói các bạn nhỏ đều phải nhớ tên của ba mẹ, nếu không sau này người khác hỏi tới sẽ không trả lời được. Lúc nãy Dĩnh Nhi không trả lời được tên của ba, vậy nên Dĩnh Nhi là trẻ hư sao? Mấy bạn nhỏ khác ở trường mẫu giáo đều trả lời được.”
“Thì ra là thế.” Tống Vy cười cười. “Dĩnh Nhi không phải là đứa trẻ hư, chuyện này không trách Dĩnh Nhi được, có trách thì cũng phải trách ba, ai bảo tên ba khó nhớ, phức tạp như thế.”
Không phải cô đang dỗ bé, thật sự với một đứa trẻ tuổi mà nói thì để nhớ được tên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa trí nhớ của con nít đều không tốt, vừa dạy đã quên ngay cũng rất bình thường.
Dù sao không phải đứa trẻ nào cũng thông minh như Tống Hải Dương.
“Không sai, là tại ba hết.” Tống Hải Dương gật đầu tán thành.
Đường Hạo Tuấn đi đến, vừa hay lại nghe thấy những lời này, anh không khỏi nhướng mày: “Tại ba cái gì?”
Tống Vy cười cười kể lại mọi chuyện.
Đường Hạo Tuấn nghe xong liền xoa đầu cô bé: “Mẹ con nói không sai, là tại ba.”
“Không trách ba.” Tống Dĩnh Nhi lắc đầu. “Là do Dĩnh Nhi quá nhỏ nên không nhớ được chứ không phải tại tên của ba.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Không ngờ cô bé lại có thể nói ra những lời như thế, đúng là vừa khiến người khác tán thưởng vừa khiến người khác ngạc nhiên.
Quả nhiên là con của anh.
Tống Vy cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cười rồi nói: “Được rồi được rồi, không trách thì không trách, Hải Dương, con dẫn em ra ngoài chơi đi, ba mẹ vẫn còn chưa vệ sinh cá nhân xong, đợi ba mẹ làm xong thì sẽ ra chơi với bọn con.”
“Vâng ạ.” Tống Hải Dương gật đầu rồi kéo Tống Dĩnh Nhi đi.
Đường Hạo Tuấn bước vào phòng tắm: “Dĩnh Nhi đã trưởng thành hơn nhiều.”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn cầm bàn chải điện lên: “Có thể là một loại sự kiện xảy ra gần đây là khiến Dĩnh Nhi trưởng thành.”
Anh vừa mất tích xong thì tới Tống Vy mất tích.
Khi anh mất tích, Tống Vy còn vì tìm anh mà chỉ dẫn Tống Hải Dương về nước, để lại Tống Dĩnh Nhi ở một mình ở nước ngoài.
Lần thứ hai, khi Tống Vy mất tích thì Dĩnh Nhi không còn ở nước ngoài một mình nữa mà có Tống Hải Dương bầu bạn, nhưng đối với Tống Dĩnh Nhi mà nói thì bọn họ đã bỏ rơi cô bé tận hai lần.
Nghe Hạ Bảo Châu và Giang Hạ nói, trong khoảng thời gian hai người liên tục mất tích, Dĩnh Nhi đều gặp ác mộng mà tỉnh giấc mấy lần, còn khóc mấy lần. Nhưng mỗi lần gọi điện cho họ, bé đều không kể những chuyện này.
Bọn họ có lỗi với Dĩnh Nhi.
“Chúng ta nợ Dĩnh Nhi quá nhiều rồi.” Đường Hạo Tuấn vừa đánh răng vừa trầm giọng nói: “Còn nhiều hơn những gì chúng ta nợ Hải Dương.”