CHƯƠNG
Hơn nữa cô cũng không muốn công việc của Giang Hạ bị người khác động vào.
Đương nhiên nếu Giang Hạ thật sự không thể làm nổi thì đó sẽ trở thành một vấn đề khác.
Chỉ là cô không tin Giang Hạ không làm được.
Nghĩ tới đây, Tống Vy bèn lấy điện thoại ra rồi gọi cho Giang Hạ.
Rất nhanh điện thoại đã được nối máy, giọng nói mệt mỏi của Giang Hạ truyền đến: “Sao thế Vy Vy?”
“Giang Hạ, cậu định từ chức sao?” Tống Vy nghiêm giọng hỏi.
Giang Hạ nghe thế liền tái mặt: “Tớ….”
Nghe ra được ngữ khí hoang mang của cô ấy, lòng Tống Vy chùng xuống, cô cau mày hỏi: “Tại sao hả Giang Hạ?”
Cô siết chặt điện thoại: “Giang Hạ, nếu không phải trợ lý nói với tớ có cần phải tuyển giám đốc mới hay không thì tớ đã không biết cậu giao toàn bộ công việc cho cấp dưới rồi!”
Thấy Tống Vy tức giận như thế, Giang Hạ bất giác cúi đầu: “Xin lỗi Vy Vy, tớ….”
“Cậu đừng nói xin lỗi tớ, Giang Hạ, cậu phải trả lời điều này trước đã, tại sao cậu lại làm như vậy? cậu định từ chức thật sao? Dù có là thật thì tại sao lại không nói với tớ mà lại chọn cách lén lén lút lút bàn giao lại công việc?” Tống Vy tức tới mức lồ ng ngực phập phồng.
“Tớ không muốn từ chức.” Giang Hạ nghẹn ngào. “Tớ thực sự không muốn từ chức, xin lỗi Vy Vy. Tớ làm thế cũng vì có khổ tâm thôi. Tớ không nói cho cậu biết vì cậu chắn sẽ không đồng ý nên tớ mới âm thầm sắp xếp những chuyện này, thật sự xin lỗi cậu, Vy Vy.”
Cô ấy áy náy nói.
Tống Vy hít sâu một hơi để kìm nén lửa giận trong lòng rồi hỏi: “Khổ tâm? Rốt cuộc là khổ tâm gì mà cậu mới làm thế? Không phải ngay từ đầu chúng ta đã hẹn nhau sẽ cùng mở rộng công ty sao. Bây giờ cậu đột nhiên muốn bỏ tớ một mình, Giang Hạ, cậu cảm thấy làm như thế công bằng với tớ lắm sao?”
“………..” Giang Hạ há miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, chỉ là sự hổ thẹn trong lòng đã khiến cô không ngừng khóc.
Tống Vy xoa mặt: “Được rồi Giang Hạ, cậu nói đi, rốt cuộc là cậu có khổ tâm gì mà nỡ vứt bỏ công ty của chúng ta? Nói ra đi, nếu tớ có thể giúp thì tớ nhất định sẽ giúp cậu, biết đâu cậu sẽ không cảm thấy khổ tâm nữa?”
Giang Hạ lắc đầu: “Không được, cậu không giúp được đâu, không ai giúp được tớ cả.”
“Cậu không nói thì sao biết tớ không giúp được?” Tống Vy cảm thấy mệt tâm ghê gớm.
Giang Hạ lau nước mắt: “Vy Vy, tớ biết cậu có ý tốt muốn giúp tớ nhưng tớ biết rõ, trong chuyện này cậu không giúp được đâu, vậy nên Vy Vy à, cậu đừng hỏi nữa có được không? Tớ xin cậu đó, đừng hỏi nữa, đến một lúc nào đó, tớ sẽ kể cho cậu.”
Nói xong, cô ấy liền cúp máy.
“Alo? Alo?” Tống Vy nói vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, cô giơ điện thoại lên thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Tống Vy cau mày, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
Tức là vì Giang Hạ chưa giải thích rõ ràng mà đã cúp máy rồi, hoàn toàn không có tinh thần trách nhiệm với công ty của hai người.
Còn lo là vì cô không biết đã có chuyện gì xảy ra với Giang Hạ, cô sợ Giang Hạ gặp chuyện.
“Không được, mình phải đi làm rõ.” Tống Vy lại cầm điện thoại lên.