CHƯƠNG
Cô không thể nói, cũng không muốn nói. Nếu nói ra thì chắc chắn mẹ cô sẽ chịu không nổi rồi suy sụp.
Vậy nên, cô thật sự không thể nói.
Thấy con gái cố chấp như vậy, Mẹ Giang tức chết đi được nhưng cũng bất lực không còn cách nào khác.
Dù gì thì bà cũng không thể ép buộc con được.
Lỡ như ép con bé tới mức xảy ra chuyện thì đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“Thôi vậy, con không muốn nói thì mẹ cũng không ép. Nhưng mẹ hi vọng con sẽ không làm chuyện gì khiến ba mẹ đau khổ, nếu không ba mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con vì cả đời này, ba mẹ đã chịu khổ đủ rồi nên không muốn đến lúc về nhà lại phải nếm trải chuyện đó thêm một lần nữa, con hiểu không?” Mẹ Giang nhìn chằm chằm Giang Hạ, nghiêm túc nói.
Giang Hạ hé miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ khẽ vâng một tiếng: “Vâng…..”
Sau khi nghe được câu trả lời, Mẹ Giang mới đứng dậy rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài phòng khách có tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ Giang nghi hoặc hỏi: “Ai nhỉ, chẳng lẽ là ba con sao?”
“Lúc ra ngoài đánh cờ, ba có mang chìa khoá mà.” Giang Hạ lắc đầu.
“Được rồi, mẹ đi mở cửa xem thử là ai.” Mẹ Giang bước ra khỏi phòng.
Giang Hạ khép mi lại, trong lòng tràn ngập bất an.
Không làm chuyện gì khiến ba mẹ không thể tha thứ sao?
Cô cũng muốn lắm.
Nhưng cứ thế này thì cô không thể hoá giải ân oán của nhà họ Giang và nhà họ Kiều, cũng không thể hoàn toàn xoá tan mối hận của Kiều Phàm với nhà họ Giang.
Ba mẹ cô đã vì chuyện của ba mẹ Kiều Phàm mà đau khổ suốt mười mấy năm rồi, còn cô cũng vì hận ý của Kiều Phàm mà khổ đau suốt mười mấy năm.
Cô không muốn ba mẹ tiếp tục tự trách, cũng không muốn tiếp tục đón nhận ánh nhìn căm ghét từ Kiều Phàm nữa, cô muốn kết thúc tất cả.
Vậy nên, con xin lỗi, ba, mẹ!
Con thật sự xin lỗi, con không phải là một đứa con gái tốt, cũng không thể thực hiện được những gì đã hứa với họ.
Ân oán giữa hai nhà Kiều-Giang sẽ do chính tay cô kết thúc.
Nghĩ tới đây, Giang Hạ bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là giọng của một người đàn ông, vừa trầm vừa ấm, cực kỳ hay.
Là ai?
Giang Hạ tò mò chớp chớp mắt.
Cô cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như đã nghe ở đâu rồi nhưng lại nghĩ không ra.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Mẹ Giang thò đầu vào, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng lẫn ngạc nhiên: “Giang Hạ, mau ra đây gặp Cẩm Thành. Cũng năm không gặp rồi, sợ là con quên thằng bé rồi quá.”
“Cẩm Thành?” Giang Hạ khó hiểu.
Đúng như Mẹ Giang nói, thật sự cô đã quên rồi.