CHƯƠNG
Cô bất lực lắc đầu, sau đó quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cười xấu hổ: “Em xin lỗi, lời mẹ em vừa nói hơi bất lịch sự, gần đây mẹ em cứ liên tục giục em đi xem mắt tìm bạn trai nên chắc bà bị bệnh xem mắt ám rồi, muốn hợp tác hai người chúng ta ấy mà. Anh đừng để ý, cũng đừng đặt trong lòng.”
“Anh biết rồi, anh không để ý đâu, ngược lại anh thấy bác gái khá đáng yêu mà.” Tô Cẩm Thành đút tay vào túi quần, vừa đi theo cô đến thang máy vừa giả vờ vô ý hỏi: “Bác gái giục em đi xem mắt như thế, chứng tỏ là bà hi vọng em sớm ổn định, còn em thì sao? Em nghĩ thế nào?”
Giang Hạ lắc đầu: “Tạm thời không nghĩ gì cả, em không muốn xem mắt, cũng không muốn kết hôn.”
Cô không muốn, cũng không dám.
“Tại sao?” Tô Cẩm Thành vừa ấn nút thang máy vừa hỏi.
Giang Hạ rũ mi: “Không tại sao cả, có thể là vì em vẫn chưa sẵn sàng kết hôn, được rồi đừng nói chuyện này nữa, anh Cẩm Thành, em dẫn anh đến công viên gần đây dạo một vòng, khung cảnh ở đó không tệ đâu.”
“Được.” Tô Cẩm Thành cười cười đồng ý.
Hai người bước lên chiếc taxi trước tiểu khu, rồi dần mất dạng.
Cùng lúc này, Kiều Phàm ở một nơi xa cũng nhận được tin tức Giang Hạ và một người đàn ông cùng ra khỏi nhà.
Từ lần trước, sau khi Giang Hạ nói với anh ta hung thủ thật sự là ai, sau đó nói phải bồi thường cho anh ta.
Anh ta rất muốn biết, cô ấy muốn bồi thường như thế nào, nên đã sắp xếp người đi theo Giang Hạ, giúp anh ta theo dõi cô.
Nhưng mấy ngày sau, Giang Hạ chỉ về với ba mẹ, mỗi ngày không phải mua, mua, mua thì chính là ở trong nhà không đi ra ngoài, không hề có ý muốn bồi thường cho anh ta.
Nên, lời nói lúc đó của cô, nói nghiêm túc bao nhiêu, thì bây giờ xem ra nực cười bấy nhiêu.
Hơn nữa, người phụ nữ này không phải liên mồm nói thích anh ta, yêu anh ta sao?
Kết quả thì sao, bây giờ lại tiếp xúc gần với người đàn ông khác như vậy, còn cùng nhau từ trong nhà đi ra, cười cười nói nói, đây chính là thích, yêu trong miệng của cô sao?
Vô cùng nực cười!
Kiều Phàm nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, một lúc sau mới hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, không cần đi theo nữa, cậu trở về nơi làm việc của cậu đi.”
Một người phụ nữ có mới nới cũ, lẳng lơ, anh ta cần gì phải để ý.
Cúp điện thoại, Kiều Phàm quay người, đi vào bóng râm.
Trong nước, Giang Hạ và Tô Cẩm Thành muốn đi trung tâm thương mại, vừa đi đến cửa trung tâm thương mại, cô đột nhiên dừng lại, ngờ vực nhìn về phía sau.
Tô Cẩm Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Lúc nãy hình như em cảm nhận được có người lén lút nhìn chúng ta, hơn nữa còn chụp ảnh.” Giang Hạ cau mày nói.
Tô Cẩm Thành nghe thấy vậy nheo mắt mặt: “Chụp lén chúng ta?”
“Ừ, có cảm giác này, nhưng cũng không biết có phải là thật không, bỏ đi, cho dù có phải là thật không cũng không sao, chúng ta đi vào thôi.” Giang Hạ mỉm cười.