CHƯƠNG
Cái gì mà không muốn trở về?
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?
Tống Vy vừa tức vừa lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Hạ.
Nhưng Giang Hạ cũng giống như Kiều Phàm, đều không gọi được.
Tống Vy tức đến mức đau đầu, chóng mặt, khẽ day thái dương.
Dì Vương nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được hỏi: “Mợ chủ, sao vậy?”
“Còn không phải là vì Giang Hạ sao, nói cái gì mà không muốn trở về làm.” Tống Vy lại thở dài nói.
Dì Vương suy nghĩ một lúc: “Không muốn đi làm? Có phải là đang yêu đương không? Tôi nghe nói rất nhiều công ty quy định nhân viên không được yêu đương, chính là sợ nhân viên vì yêu đương mà làm chậm trễ công việc, cô Giang có phải cũng là như vậy?”
Nghe thấy câu nói này, Tống Vy chớp mắt: “Yêu đương?”
“Tôi cũng chỉ đoán thôi.” Dì Vương cười.
Tống Vy xoa cằm, cuối cùng lắc đầu: “Có lẽ là không phải, Giang Hạ thích Kiều Phàm, có lẽ sẽ không ở bên người đàn ông khác, hơn nữa cho dù Giang Hạ ở cùng với người đàn ông khác, dựa vào tâm sự nghiệp của cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là một người vì tình yêu mà từ bỏ công việc.”
“Nếu như vậy, tôi cũng không biết đâu, hay là mợ chủ, cô tìm thời gian đi tìm cô Giang xem, đích thân hỏi cô ấy?” Dì Vương đề xuất.
Tống Vy gật đầu: “Cũng được, vậy ngày kia đi, đúng lúc là cuối tuần, nhân tiện đến thăm ba mẹ Giang Hạ luôn, đúng rồi dì Vương, tôi ăn xong rồi, đi đến công ty trước đây.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận.” Dì Vương dặn dò.
Tống Vy cười gật đầu: “Tôi sẽ cẩn thận, yên tâm đi, tôi đi trước đây.”
Cô vẫy tay, rời khỏi biệt phủ nhà họ Đường.
Cùng lúc này, tập đoàn Đường thị.
Đường Hạo Tuấn vừa mới họp xong, từ phòng họp đi ra, Trình Hiệp vẻ mặt phức tạp đi lên: “Tổng giám đốc, bác sĩ Mạnh đến.”
Bước chân Đường Hạo Tuấn hơi dừng lại: “Mạnh Ngọc? Không phải cậu ta bị nhốt ở trong nhà sao? Sao lại ra được?”
“Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ là nghĩ thông suốt rồi, nên mới được thả ra, lúc đầu tôi còn cho là anh ấy lén chạy ra ngoài, nên đã liên lạc với giáo sư Lâm, giáo sư Lâm nói, là ông ấy thả ra.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, bày tỏ đã biết: “Cậu ta đang ở đâu?”
“Đang ở phòng cho khách, đợi để gặp anh.”
“Ừ, đi thôi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, đồng ý gặp mặt.
Rất nhanh, anh đã đi đến phòng cho khách, Trình Hiệp đẩy cửa ra.
Mạnh Ngọc ngồi trên sofa, trong tay cầm một cốc nước, đang cúi đầu xuống, hình như đang ngẩn người.
Đường Hạo Tuấn cau mày, nhấc chân đi vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Ngọc lập tức hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn, trên khuôn mặt trẻ con, đáng yêu, nặn ra một nụ cười ngượng gạo: “Hạo Tuấn, cậu đến rồi.”
“Không muốn cười thì đừng cười, rất khó coi.” Đường Hạo Tuấn đi đến chiếc ghế sofa đơn đối diện với anh ta, ngồi xuống.
Trình Hiệp đi qua một bên pha trà.