CHƯƠNG
Trình Hiệp quay người rời khỏi phòng làm việc, đi chuẩn bị xe.
Không lâu sau, hai người lái xe đi về phía nhà hỏa táng.
Nhà hỏa táng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, Trình Hiệp lái xe nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nhà hỏa táng.
Người mà Trình Hiệp sắp xếp nhìn thấy chiếc xe đi đến, lập tức đi lên vội vàng mở cửa xe.
“Tổng giám đốc, trợ lý Trình.” Người này cung kính chào hỏi.
Hai tay Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần, hơi cau mày đánh giá kiến trúc của nhà hỏa táng ở phía đối diện, khẽ mấp máy môi: “Mạnh Ngọc đâu?”
“Bác sĩ Mạnh ở trong phòng trang điểm.” Người này trả lời.
“Dẫn đường.” Trình Hiệp căn dặn.
Người này gật đầu, sau đó đi về phía trước, dẫn đường cho Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp.
Khoảng cách không xa, đi hai phút là tới.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Mạnh Ngọc ngồi trong phòng trang điểm.
Mạnh Ngọc cúi đầu, mặc bộ quần áo đuôi tôm màu trắng bạc của chú rể, trước ngực cài một bông hoa, trong tay nhìn như cầm cái gì đó, nhìn rất nghiêm túc.
Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi đến.
Tiếng bước chân làm gián đoạn sự nghiêm túc của Mạnh Ngọc, anh ta ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn bề phía tiếng bước chân, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó đứng lên: “Hạo Tuấn, sao cậu lại đến đây?”
Đường Hạo Tuấn đứng đối diện với Mạnh Ngọc, ánh mắt lạnh lùng đánh giá anh ta, nhìn thấy bông hoa hồng đỏ trên ngực trái có hai chữ chú rể, đôi môi mỏng mang theo sự chế nhạo nhếch lên: “Thế nào? Tổ chức hôn lễ?”
Mạnh Ngọc bị lời nói của anh dọa cho sợ hết hồn, sau đó nhận ra điều gì đó, lắc đầu nói: “Cậu hiểu lầm rồi Hạo Tuấn, tôi không có ý này.”
“Không có ý này, vậy cậu có thể nói cho tới biết bộ quần áo này là có ý gì không?” Đôi môi mỏng, lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn khẽ giật.
Mạnh Ngọc nhìn xuống bộ quần áo trên người, cười khổ: “Mặc bộ quần áo này chỉ là nguyện vọng của tôi, trước kia chẳng phải tôi đã hẹn hò với Giai Nhi một tháng sao? Khi đó, tôi nghĩ Giai Nhi thật lòng muốn ở bên cạnh tôi, tôi đã rất hạnh phúc, từng hứa sẽ cho cô ấy một đám cưới thật hoành tráng, và cô ấy cũng đã đồng ý.”
“Lâm Giai Nhi đồng ý?” Chuyện này khiến Đường Hạo Tuấn không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn nghĩ đến việc người Lâm Giai Nhi yêu chính là Mạnh Ngọc, sự ngạc nhiên kia lập tức lắng xuống.
Sợ rằng khi đó Lâm Giai Nhi đã yêu Mạnh Ngọc rồi, nếu không đã không thể đồng ý.
Chỉ là chính Lâm Giai Nhi không biết mình đã yêu Mạnh Ngọc.
“Đúng vậy, Giai Nhi đã đồng ý, cho nên từ hôm đó, tôi đã chuẩn bị nhẫn cưới và những thứ khác.” Mạnh Ngọc lại ngồi xuống, nói: “Tôi muốn tạo bất ngờ cho Giai Nhi, nên đã đặc biệt bay sang Ý, tìm một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thiết kế váy cưới cho Giai Nhi, ngoài ra tôi còn tìm một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, thiết kế nhẫn cho Giai Nhi. Ban đầu tôi định đợi đến khi chuẩn bị xong nhẫn và váy cưới rồi mới cầu hôn cô ấy.”
“Sau đó thì sao?” Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.