CHƯƠNG
Mạnh Ngọc không bước tới, chỉ đứng cùng Đường Hạo Tuấn, nhìn nhân viên đặt Lâm Giai Nhi lên khu vực hỏa táng.
Thông thường, khi hỏa táng thi thể, người ta không được mặc quần áo hay mang bất cứ đồ trang sức nào.
Nhưng đương nhiên, chỉ cần có tiền thì cũng có ngoại lệ, lúc thu dọn sau hỏa táng, chỉ cần đưa tiền là được.
Do đó, khi Lâm Giai Nhi được đẩy đến, cửa lò hỏa táng đóng lại.
Trong giây tiếp theo, nhân viên bấm nút gì đó, Mạnh Ngọc nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong lò.
Hốc mắt Mạnh Ngọc ươn ướt.
Trong khi đó, Đường Hạo Tuấn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Giai Nhi bị hỏa táng, trong mắt không có một tia cảm xúc, dường như người bị hỏa táng không phải người em gái khi xưa của anh, cũng không phải kẻ thù, chỉ là một món đồ chơi trẻ con không đáng để ý.
“Hạo Tuấn, cậu biết không? Thật ra tôi đã nhìn thấy Giai Nhi ra đời.” Mạnh Ngọc bỗng lên tiếng.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cậu nhìn thấy Lâm Giai Nhi ra đời?”
Anh thật sự không biết chuyện này. Tải ápp Һоlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, tôi hơn Giai Nhi bốn tuổi, một lần, khi tôi đến bệnh viện chơi, tình cờ gặp mẹ của Giai Nhi bị khó sinh, đang được đưa vào phòng sinh, nhưng lúc đó lại rơi vào đúng thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ phụ trách ca mổ nên ba tôi thay người ta mổ đẻ cho mẹ của Giai Nhi, mà tôi bởi vì ham chơi nên lẻn vào phòng sinh, sau đó nhìn thấy Giai Nhi ra đời.”
Nói đến đây, anh ta dừng lại một lát, dường như trong lòng đang dâng lên một cảm xúc gì đó.
Sau một vài giây, anh ta hít một hơi, nói tiếp: “Tôi nhìn Giai Nhi ra đời cho nên mới có tình cảm sâu đậm với cô ấy như vậy, bởi vì đối với tôi, Giai Nhi không giống những người khác, cô ấy là sinh mạng đầu tiên ra đời tôi nhìn thấy được, tôi chọn làm bác sĩ giống như ba mình cũng bởi vì sự ra đời của Giai Nhi đã khiến tôi hiểu được vẻ đẹp của sinh mạng và y học.”
“Chỉ là người mà cậu nhìn thấy lúc ra đời là một con ác quỷ.” Đường Hạo Tuấn không chút lưu tình đả kích anh ta.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, một thiên thần áo trắng chính mắt nhìn thấy ác quỷ ra đời, không chỉ cứu được ác quỷ mà còn yêu ác quỷ.
Chuyện này chẳng phải rất buồn cười sao?
Nghe thấy Đường Hạo Tuấn dùng từ “ác quỷ” để miêu tả Lâm Giai Nhi, Mạnh Ngọc cũng không có phản ứng gì lớn.
Bởi vì đây là một sự thật không thể chối cãi, Giai Nhi chính là một con ác quỷ.
Kỳ thực, anh ta cũng từng nghĩ tới, nếu như ban đầu biết mình đang chứng kiến một con ác quỷ ra đời, anh ta chắc chắn sẽ không yêu con ác quỷ này.
Nhưng nghĩ vậy cũng chẳng ích gì.
Mọi thứ không thể quay lại như trước.
“Đúng vậy, Giai Nhi là một con ác quỷ, tôi đã chứng kiến khoảnh khắc ác quỷ đến với thế giới này, bây giờ lại tự mình đưa tiễn ác quỷ, tôi nghĩ, đây chính là luật nhân quả.” Mạnh Ngọc nhìn ngọn lửa bao trùm lên toàn bộ cơ thể của Lâm Giai Nhi, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười thư thái.