CHƯƠNG
Tuy rằng ông không thích nấu ăn, từ việc bình thường để mẹ Giang nấu ăn là có thể thấy được.
Nhưng chỉ cần nhà có khách là ông vui vẻ xuống bếp ngay.
Kia kìa, ngay sau khi ba Giang cầm lấy tiền đi chợ mẹ Giang đưa, thì ông vui vẻ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có mẹ Giang và Tống Vy.
Mẹ Giang hỏi về tình hình của Tống Vy trước khi trở về nước.
Ngoại ngừ những khó khăn, nguy hiểm mà cô đã trải qua, những chuyện khác Tống Vy không giấu giếm gì.
Khi mẹ Giang nghe tin cô sinh con thứ nhưng tình trạng của đứa bé không tốt lắm, tới giờ vẫn nằm trong lồng ấp thì liền cảm thấy bùi ngùi.
“Bất giác, đã gần một năm kể từ khi Mộng qua đời.” Mẹ Giang nói.
Khi Tống Vy nghe bà ấy nhắc đến mẹ mình, đôi mắt cô lập tức trầm xuống: “Dạ vâng.”
“Nếu Mộng vẫn còn sống, hẳn bây giờ sẽ rất hạnh phúc khi có thêm một đứa cháu trai nữa. Chỉ tiếc là.” Mẹ Giang lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
Mặc dù bà và Lưu Mộng quen nhau được mới chỉ vài năm nhưng mối quan hệ của họ rất tốt, không ngoa khi nói rằng họ là bạn thân của nhau.
Vì vậy, lúc đầu khi biết tin Lưu Mộng qua đời, bà sao cũng không thể tin được, mãi cho đến khi tham gia xong tang lễ về, bà mới hoàn toàn chấp nhận rằng Lưu Mộng đã thực sự ra đi.
Mà bà cũng vì sự ra đi của bạn thân mình mà ốm nặng một trận.
“Dì nói đúng, khi Hải Dương và Dĩnh Nhi còn nhỏ, chúng được mẹ con nuôi nấng. Bà ấy rất thích trẻ con. Để chăm sóc Hải Dương và Dĩnh Nhi, bà ấy đã từ bỏ ý định đi du lịch. Dì biết đấy, mẹ con thích đi du lịch nhất, mãi cho đến khi Dĩnh Nhi và Hải Dương lớn hơn và biết đi, bà ấy mới đi du lịch lại, vì vậy nếu mẹ con không mất thì An An nhất định cũng sẽ được mẹ con chăm sóc như vậy.” Tống Vy thở dài.
Mặc dù đã gần một năm kể từ khi mẹ cô qua đời, cô cũng đã hết đau buồn.
Nhưng mỗi khi nhắc đến mẹ, cô vẫn thấy khó chịu, lòng vẫn nhói đau.
“Tất cả đều là lỗi của ông bố và bà mẹ kế không biết xấu hổ của con.” Mẹ Giang hừ lạnh.
Tống Vy cau mày, trong mắt hiện lên chút chán ghét: “Đúng thế, Tô Thu đẩy mẹ con xuống lầu, Tống Huy Khanh đã giúp Tô Thu bao che, nên cuối cùng bọn họ cũng phải trả giá, Tô Thu bị xử tử, còn Tống Huy Khanh thì cuối cùng cũng chết không yên.”
Tuy rằng cô đã tha thứ cho Tống Huy Khanh, dù sao thì nghĩa tử là nghĩa tận.
Nhưng trong lòng cô vẫn không vơi đi sự chán ghét đối với Tống Huy Khanh, và cũng sẽ không buông bỏ nó.
Không đứa con nào lại thích một người cha như vậy.
“Đó là do họ đáng đời. Làm chồng cũ mà lại ngoại tình trong khi còn hôn nhân, đuổi vợ cũ tay trắng ra khỏi nhà, còn đuổi hai đứa con do vợ cũ sinh ra khỏi nhà nữa, đón người tình và đứa con gái ngoài giá thú về. Hừ kết quả thì sao chứ, ả tình nhân hoàn toàn không yêu ông ta, còn cắm sừng ông ta nữa. Ngay cả đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta cưng chiều cũng không phải con ông ta mà hai đứa bị đuổi đi mới là con ông ta. Đây chính là báo ứng.” Mẹ Giang khoái chí vỗ đùi.
Tống Vy vén tóc: “Được rồi dì ạ, đừng nói mấy chuyện này nữa, ảnh hưởng tâm trạng chúng ta. Thử bộ quần áo con mua cho dì xem thế nào?”
Nói rồi cô đứng dậy, cầm túi quần áo lên, mở túi lấy bộ đồ ra cho mẹ Giang mặc thử.