CHƯƠNG
“Đúng vậy.” Tô Cẩm Thành cười đáp.
Tống Vy xoay ly nước: “Anh Tô thích Giang Hạ nên mới theo đuổi?”
“Nếu không thì tại sao?” Tô Cẩm Thành nhún vai.
Tống Vy cười nói: ‘Cúng đúng, thích thì mới theo đuổi chứ, nhưng nếu anh không thích mà lấy danh nghĩa theo đuổi để tiếp cận Giang Hạ sẽ khiến người ta không vui. Tôi nói đúng không, anh Tô?”
Tô Cẩm Thành nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu ý của cô.
Chẳng trách vừa rồi anh ta phát hiện thái độ của cô gái này đối với anh có chút kỳ quái, nói là ghét bỏ thì không đến nỗi vậy.
Nói không ghét thì lại quá lạnh lùng.
Anh vẫn không thể hiểu tại sao, hóa ra cô gái này cảm thấy anh không yêu Giang Hạ, mà chỉ cố tình tiếp cận Giang Hạ và muốn làm tổn thương cô ấy.
Nhưng phải nói rằng cô gái này thực sự quan tâm đến Giang Hạ.
Nghĩ đến đây, Tô Cẩm Thành cười thầm: “Mợ Đường nói đúng, việc làm này thật khiến người ta không vui.”
“Vậy thì tôi mạnh dạn hỏi một chút, anh Tô cũng thế sao?” Tống Vy nắm chặt mu bàn tay liếc mắt nhìn anh ta.
Tô Cẩm Thành đỡ đầu cười đáp: “Mợ Đường nghĩ tôi là người như vậy sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi khá thiên về ý đó.” Tống Vy mím môi nói.
Tô Cẩm Thành giật giật khóe miệng: “Ồ? Tại sao Mợ Đường lại nghĩ như vậy? Tôi có thể biết nguyên nhân không?”
“Bởi vì sự xuất hiện của anh quá kỳ lạ.” Tống Vy nhíu mày nhìn anh ta: “Anh nói là thích Giang Hạ, sao trước đây không tới gặp Giang Hạ, cứ phải năm sau mới xuất hiện, chỉ riêng chuyện này là đủ khiến người ta cảm thấy nghi ngờ rồi, hai người đã xa cách nhau năm, anh thực sự thích Giang Hạ sao?”
Giang Hạ đã quên Tô Cẩm Thành, nhưng mà Tô Cẩm Thành vẫn còn nhớ Giang Hạ, chuyện này rất kỳ quái.
Qua hai mươi năm, lẽ ra họ đã quên đối phương từ lâu.
“Ra vậy.” Tô Cẩm Thành khẽ cười gật đầu: “Mợ Đường suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự thích Giang Hạ, tôi đến đây không có mục đích gì khác, tôi thực sự đến đây chỉ vì Giang Hạ, về phần tại sao lại xa cách năm mới tìm tới, bởi vì tôi năm nay tôi mới biết Giang Hạ đang ở đâu.”
“Thật sao?” Tống Vy híp mắt, hiển nhiên vẫn có chút không tin.
Tô Cẩm Thành gật đầu: “Đương nhiên là thật, tôi biết Mợ Đường cho rằng tôi có thể có âm mưu gì đó đối với Giang Hạ, nhưng cô hãy yên tâm Mợ Đường, tôi thực sự không có mục đích gì. Tuy rằng nhà họ Tô không bằng nhà họ Đường, nhưng cũng không kém, nên tôi không cho rằng ở Giang Hạ có gì đáng để tôi phải tính kế, có đúng không?”
Nói xong, anh ta đưa danh thiếp cho cô.
Tống Vy nghi ngờ cầm lấy, bên trên viết Tổng giám đốc tập đoàn Tô thị – Tô Cẩm Thành, bên dưới có số điện thoại.
“Tập đoàn Tô Thị?” Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng: “Tôi chưa từng nghe nói qua.”
“Chỉ là một công ty nhỏ vừa mới lên thị trường thôi, hiện tại trụ sở chính ở bên Thành phố An, cho nên Mợ Đường chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.” Tô Cẩm Thành cười, sau đó nói thêm: “Nếu Mợ Đường vẫn lo lắng, cô có thể gọi điện thoại hỏi sếp Đường, sếp Đường sẽ chứng minh xem tôi có nói dối hay không”.