CHƯƠNG
“Cô Giang không nói gì đúng không, vậy coi cô Giang mặc định mình thừa nhận những thứ này, cho nên tôi nói cô Giang có tiêu chuẩn kép hẳn là đúng nhỉ?” Tống Vy buông tay, sau đó lại tiếp tục nói: “Cô Giang muốn báo cảnh sát, báo rằng tôi giam giữ tự do cá nhân của cô, vậy tôi không phản đối, cũng sẽ không ngăn cản, lát nữa cô Giang có thể đi báo cảnh sát, đương nhiên trước đó chúng ta vẫn nên giải quyết một chút chuyện cô lên máy bay bịa đặt, cô Giang, cô định bồi thường cho tôi thế nào?”
“Dựa vào đâu tôi phải bồi thường?” Giang Vân Khê trợn tròn mắt: “Được, tôi thừa nhận đúng là tôi đã nói những lời đó, nhưng cô lại không có tổn thất gì, tại sao tôi phải bồi thường cho cô? Tôi có thể xin lỗi cô, nhưng bồi thường thì chính là cô đang tống tiền tôi!”
Cô ta nói vô cùng chính nghĩa, hai mắt tức giận liếc nhìn Tống Vy.
Cô ta thật lòng cảm thấy Tống Vy đang cố ý tống tiền cô ta.
Cô ta không cho rằng chuyện mình làm cần bồi thường gì cả, cô ta chỉ nói vài câu không đúng với sự thật mà thôi.
Nói chuyện cũng phải bồi thường sao?
Dù sao cô ta cũng chưa từng thấy chuyện này.
Tống Vy thấy Giang Vân Khê tức giận không chịu nổi, coi mình đang ác ý tống tiền thì cũng bật cười.
“Cô Giang cảm thấy bịa đặt không cần bồi thường sao, cho nên cô cho rằng tôi đang cố ý phóng đại để cô phải bồi thường?” Khóe miệng Tống Vy mỉm cười thành cung độ châm chọc.
Giang Vân Khê nhìn cô: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi chỉ nói mấy câu mà thôi, lại không làm tổn thương cô gì cả, cô muốn tôi bồi thường chẳng phải quá đáng lắm à?”
“Quá đáng ư?” Tống Vy mỉm cười to hơn, nhưng ánh mắt cũng càng thêm lạnh lùng: “Thì ra việc tôi muốn bồi thường cho mình, ở trong mắt cô Giang là một chuyện quá đáng. Tôi vừa mới khen cô Giang còn hiểu được cái gì gọi là phạm pháp, không ngờ rằng hiện tại mới bao lâu mà cô Giang đã không biết gì rồi, xem ra là tôi đánh giá cao cô Giang rồi, cô Giang chẳng những không có thế giới quan chính xác, mà ngay cả suy nghĩ cơ bản cũng chẳng có.”
“Cô… Cô dám nói là tôi không có suy nghĩ ư?” Giang Vân Khê trợn to hai mắt, tức giận lập tức đứng lên.
Trong lòng Tống Vy khinh thường, sau đó vẫy tay: “Tiểu Tứ.”
“Mợ chủ.” Vệ sĩ được Tống Vy gọi tên Tiểu Tứ kia tiến lên một bước: “Mợ chủ có gì dặn dò?”
“Tôi nhớ rõ cậu có thẻ luật sư đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tứ gật đầu, sau đó lại ngượng ngùng nở nụ cười: “Có điều tôi chỉ có thẻ luật sư sơ cấp.”
“Không sao, đã đủ rồi, cậu đến nói cho cô Giang không hiểu pháp luật này đi, tôi hỏi cô ấy muốn bồi thường là sai sao?” Tống Vy chỉ vào Giang Vân Khê ở đối diện.
Tiểu Tứ gật đầu: “Rõ mợ chủ.”
Anh ta nhấc chân đi về phía Giang Vân Khê đối diện, dừng lại ở vị trí cách Giang Vân Khê không quá hai mét, sau đó mặt không cảm xúc nhìn Giang Vân Khê, dáng vẻ luật sư công chính liêm minh nói: “Cô Giang, cô cho rằng mợ chủ chúng tôi không nên đòi bồi thường đúng không?”
“Việc này vốn không nên đòi, tôi đâu có đánh cô ta, chỉ là nói cô ta vài câu, cô ta dựa vào đâu bắt tôi phải bồi thường chứ.” Bả vai Giang Vân Khê khẽ run rẩy nói.
Tiểu Tứ híp mắt: “Rất tốt, hiện tại tôi đã xác định được thái độ của cô Giang, cô kiên quyết không bồi thường, nếu đã vậy thì tôi sẽ nói cho cô Giang biết, rốt cuộc cô có phải bồi thường hay không, đầu tiên, cô bịa đặt là thật, hơn nữa trước khi bịa đặt thì mợ chủ nhà tôi cũng chưa từng đắc tội với cô Giang, cho nên chuyện này chính là lỗi của một mình cô Giang, về điểm này, cô Giang hẳn là sẽ không phản đối nhỉ?”