CHƯƠNG
Còn nữa, Kiều Phàm khiến Giang Hạ mang thai làm gì? Vứt bỏ mẹ con Giang Hạ để trả thù nhà họ Giang sao?
Càng nghĩ càng tức giận, mặt ba Giang đỏ bừng, cơ thể đung đưa, suýt ngất xỉu.
May là có mẹ Giang đỡ ông nên mới không để lại hậu quả gì.
“Mẹ nó à, đưa điện thoại cho tôi.” Ba Giang hít sâu một hơi, đưa tay về phía mẹ Giang.
Mẹ Giang biết ông định làm gì, lập tức buông tay đưa điện thoại cho ông.
Bởi vì bà cũng đồng ý để ông liên lạc với Kiều Phàm, phải tìm Kiều Phàm hỏi cho rõ, anh ta khiến Giang Hạ mang thai rốt cuộc là vô tình hay cố ý.
Nhưng khi ba Giang cầm điện thoại, Tống Vy lại đột nhiên nói: “Chú à, vô dụng thôi, cháu không liên lạc được với Kiều Phàm, lúc dì nói với cháu là Giang Hạ tự sát, cháu đã gọi cho Kiều Phàm, nhưng điện thoại của anh ấy đã tắt nguồn, không thể liên lạc được.”
“Không liên lạc được sao?” Sắc mặt ba Giang rất khó coi.
Tống Vy gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Giang nhìn cô hỏi: “Vy Vy, cháu mới nói lúc cháu biết tin Giang Hạ tự sát liền gọi cho Kiều Phàm sao, ý cháu là gì? Có phải chuyện con bé tự sát có liên quan đến Kiều Phàm không?”
Nghe vậy, ba Giang cũng lập tức nhìn cô, muốn có được câu trả lời.
Tống Vy mở miệng nhưng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng cô gật đầu: “Đúng vậy ạ, sau khi Giang Hạ gặp Kiều Phàm, tình hình mới không ổn. Hai hôm trước cháu có hỏi Giang Hạ rốt cuộc bị làm sao, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ nói với cháu cô ấy muốn làm một việc, nhưng cô ấy không chịu nói đó là việc gì. Cô ấy chỉ nói rằng nếu cô ấy nói với cháu biết, cháu sẽ ngăn cô ấy, vì vậy cháu đoán chuyện cô ấy muốn làm chính là tự sát.”
“Cái gì?” Ba mẹ Giang run rẩy, rõ ràng chịu đả kích không nhẹ.
Tống Vy thấy bọn họ như vậy thì có chút lo lắng: “Chú dì…”
“Con bé Giang Hạ, tại sao con bé lại làm chuyện dại dột này chứ?” Mẹ Giang không thể kìm chế được nữa, bà đột nhiên bật khóc.
Ba Giang tuy không khóc, nhưng bàn tay siết chặt, ông nghiến răng, thoạt nhìn đang đè nén gì đó.
“Tên khốn Kiều Phàm kia rốt cuộc đã làm gì Giang Hạ thế này?” Ba Giang đột nhiên đấm vào bức tường lạnh lẽo: “Có phải cậu ta thôi miên Giang Hạ nhà chú rồi bảo Giang Hạ tự sát không? Sao cậu ta lại hận nhà họ Giang và con bé như vậy?”
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Có bao giờ chú dì nghĩ tới Giang Hạ tự sát là để chấm dứt thù hận giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều không?”
“Hả?” Tống Vy sửng sờ.
Ba mẹ Giang nhìn anh: “Cậu Đường, ý cậu là…”
Đường Hạo Tuấn nắm tay hai đứa nhỏ, môi mỏng hé mở: “Giang Hạ biết nhà họ Giang quả thật có dính dáng đến cái chết của ba mẹ Kiều Phàm. Cô ấy đi gặp Kiều Phàm, mặc dù cháu không biết họ nói gì với nhau, nhưng kết hợp với việc cô ấy tự sát, cháu đoán rằng cô ấy muốn chấm dứt triệt để ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều.”
“Chấm dứt triệt để?” Bốn chữ này khiến ba mẹ Giang sửng sốt.
Tống Vy hiểu ra gì đó, kinh ngạc che miệng lại: “Em biết rồi.”
“Vy Vy, cháu biết chuyện gì?” Mẹ Giang kéo cô, vội vàng hỏi.