CHƯƠNG
Giang Hạ vẫn còn đang phân tâm, còn chưa nhận ra rằng cô đã đến.
Tống Vy đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Giang Hạ.
Lúc này, Giang Hạ cuối cùng cũng hồi thần lại, đưa mắt nhìn về phía Tống Vy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, khàn giọng nói: “Vy Vy?”
“Là tớ.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu về thành phố Giang rồi sao? Sao lại tới nữa?”
Tống Vy giả bộ tức giận trợn mắt nhìn cô một cái: “Cậu còn nói nữa, tớ mới về có một đêm, cậu lại làm ra chuyện này, cho nên tớ còn không phải nhanh chóng chạy qua đây sao?”
Giang Hạ biết Tống Vy đang ám chỉ điều gì, cắn môi xin lỗi: “Xin lỗi nha Vy.”
Nhìn thấy cô như vậy, lửa giận trong lòng của Tống Vy cũng đột nhiên trầm xuống.
Tống Vy thở dài, sau đó vươn tay chọc vào trán cô: “Cậu đó, rốt cuộc tại sao cậu lại làm như vậy, cậu có biết, biết là lúc cậu tự sát, tớ suýt chút đã sợ chết khiếp rồi không, còn có chú và dì cũng sợ không nhẹ, lớn tuổi vậy rồi, lỡ như bị cậu làm cho sợ đến xảy ra chuyện gì, cậu không thấy có lỗi với họ sao? ”
Bên cạnh, ba mẹ Giang nghe Tống Vy nói như vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Giang Hạ cũng biết rằng mình đã sai.
Khi tự sát, cô cũng biết sẽ có lỗi với cha mẹ và làm họ buồn, nhưng dù gì cũng chết rồi, cho dù ba mẹ có đau lòng, cô cũng không làm gì được nữa.
Nhưng bây giờ, cô vẫn chưa chết, đã sống tiếp, mà sống tiếp lại đối mặt với nỗi đau của cha mẹ mình, trong lòng cô tự trách áy náy, khiến cô không tài nào thở nổi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi …” Giang Hạ che mặt, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa xin lỗi cha mẹ Giang.
Cô biết chuyện của mình lần này đã khiến ba mẹ cô sợ hãi.
Cô cũng biết mình tự tử, người không thể chấp nhận được và suy sụp nhất chính là ba mẹ.
Vì vậy, bây giờ trong lòng cô cảm thấy thực sự có lỗi, rất tự trách.
Ba mẹ đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì sau này ba mẹ phải làm sao đây?
Giờ phút này, Giang Hạ thực sự hối hận rồi, hối hận vì những gì mình đã xem nhẹ, hối hận vì sự bồng bột của mình.
Cô chỉ nghĩ đến ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều, cảm thấy dùng mạng của mình để thay mặt ba mẹ xin lỗi ba mẹ Phàm, có như vậy thì Phàm mới không phải sống trong sự hận thù của quá khứ, cũng không cần hận ba mẹ cô, ba mẹ cô cũng không cần sống tiếp trong sự áy náy và tự trách của quá khứ, ngày ngày buồn bã u uất nữa.
Cô đã nghĩ quá kỹ, cũng vì vậy, cô đã ngó lơ liệu đây có phải là điều cha mẹ cô muốn, liệu họ có thể chấp nhận nó được hay không.
Lỡ như ba mẹ cô không thể chấp nhận được, lỡ như cũng xảy ra chuyện sau khi bị đả kích lớn, thì sự hy sinh của cô, không những vô nghĩa mà còn trở thành kẻ đầu sỏ hại ba mẹ cô nữa.
Nghĩ tới nếu mình thật sự chết, ba mẹ cũng có thể sẽ đi cùng, trong lòng Giang Hạ lại thấy sợ.
Ba mẹ Giang nhìn con gái khóc như vậy cũng biết con gái mình có thể đã hối hận rồi, biết hành vi tự sát của mình là sai, cũng đều đã tha thứ cho cô.
Có thể không tha thứ sao?