CHƯƠNG
“Mẹ nói cái gì?” Giang Hạ đặt tay lên bụng, mấp máy môi, một lúc sau mới phát ra giọng nói run rẩy: “Con…con có thai?
Làm sao có thể được?
Cô vậy mà lại có thai?
“Ừm, con đã mang thai được hơn một tháng rồi.” Mẹ Giang gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Con có biết đứa con trong bụng của con là của ai không?
Giang Hạ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, lúc này cô mới hoàn toàn hiểu mẹ không có nói dối cô, là cô thật sự đang mang thai.
Cô mang thai rồi, mang thai đứa con của Phàm!
Nhưng, sao có thể được.
Tối hôm đó sau khi về, cô đã uống thuốc, làm sao mà có thai được?
“Hạ, con có nghe không?” Nhìn thấy Giang Hạ cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, hồi lâu vẫn không trả lời câu hỏi của mình, mẹ Giang cau mày gọi một tiếng.
Giang Hạ giật mình hoàn hồn: “Con…con đang nghe đây.”
“Vậy thì nói cho mẹ biết, đứa con trong bụng của con là của ai?” Mẹ Giang chỉ vào bụng cô.
Tống Vy và ba Giang biết mẹ Giang cố ý hỏi như vậy, chính là muốn để Giang Hạ tự nói ra ba của đứa bé.
Cho nên, cũng không ai nói gì.
Chỉ nhìn Giang Hạ.
Để xem rốt cuộc cô có nói không.
Tuy nhiên, Tống Vy cảm thấy với tính cách của Hạ, khả năng nói sẽ rất nhỏ, dù sao thì ba mẹ Giang bây giờ đều không ủng hộ việc Hạ tiếp tục yêu Phàm.
Hạ biết điều này, tuyệt đối sẽ không nói ra ba của đứa trẻ là Phàm đâu.
Quả nhiên đúng như Tống Vy đoán, Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, mở miệng đáp: “Con…con không biết.”
Tống Vy bất lực lắc đầu.
Thật sự bị cô đoán trúng rồi.
“Con không biết?” Mẹ Giang sắc mặt đen lại, hiển nhiên không vui.
Ba Giang cũng xị mặt lại: “Con đã có quan hệ với ai, con không biết sao?”
Một tia chột dạ lóe qua trong mắt Giang Hạ, sau đó nhanh chóng rũ mi xuống, che dấu sự chột dạ trong mắt, cắn môi dưới nói: “Con…con thật sự không biết, đêm đó con say rượu, con không biết là với ai … ”
“Đủ rồi!” Mẹ Giang không nghe được nữa, lạnh lùng nhìn cô: “Đừng nói dối nữa, đứa nhỏ trong bụng con, mẹ và ba con đã biết nó là của ai rồi, là của Phàm đúng không?”
Ngay khi những lời này nói ra, Giang Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mẹ Giang với vẻ không thể tin được.
Rõ ràng là ngạc nhiên làm sao mẹ Giang biết được.
Nhìn vẻ mặt của Giang Hạ, mẹ Giang hoàn toàn chắc chắn đứa trẻ đó đúng là của Phàm, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực, nhịn không được mà đưa tay chọc vào trán Giang Hạ: “Hạ, con nói con đi, rốt cuộc đang làm gì vậy, đứa nhỏ là của ai thì là của người đó, sao phải giấu giếm? “