CHƯƠNG
“Tuyệt đối sẽ không!” Giang Hạ gật đầu khẳng định.
Cô đã là người lớn rồi, biết mình đang làm gì.
Sự lựa chọn này của cô chắc chắn không phải là một sự nóng vội mà là một quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Mẹ Giang nhìn Giang Hạ: “Nếu con đã không hối hận thì cứ như vậy đi. Khi đứa trẻ chào đời, phải chăm sóc nó thật tốt.”
“Ừm, cảm ơn ba mẹ.” Giang Hạ nín khóc lại cười
Tống Vy sờ sờ tóc của cô: “Chúc mừng cậu, sắp làm mẹ rồi.”
“Cảm ơn Vy.” Giang Hạ nhìn Tống Vy cười.
Trong thời gian sau đó, Tống Vy luôn ở bên cô.
Mãi đến khi trời sắp tối, Đường Hạo Tuấn mới đưa hai con đến bệnh viện đón cô, cô mới cùng ba cha con rời đi.
Trên xe trở về khách sạn, Tống Vy nắm tay Đường Hạo Tuấn nói: “Hạ cuối cùng vẫn quyết định giữ lại đứa nhỏ.”
“Đúng là chuyện trong dự tính.” Tay kia của Đường Hạo Tuấn trượt trên máy tính bảng.
Tống Vy nhướng mày: “Anh đã đoán được từ trước ư?”
“Gần như là vậy, Giang Hạ yêu Kiều Phàm mười mấy năm, cho dù bị tổn thương bao nhiêu lần như vậy, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Kiều Phàm, tình yêu của cô ấy dành cho Kiều Phàm không còn là tình yêu thuần khiết nữa, mà là chấp niệm, là sự không cam, bởi vì hy sinh mười mấy năm, cả người cô ấy đều bị nhốt trong cái lồng không thể thoát ra, mà đứa nhỏ này, chính là chìa khóa thả cô ấy ra.”
Đường Hạo Tuấn mở miệng, nhàn nhạt nói.
Tống Vy nghiêng đầu nghi hoặc: “Nói vậy là sao?”
“Như anh đã nói vừa rồi, tình cảm hơn mười năm của Giang Hạ không đổi lại được sự đáp lại từ Kiều Phàm. Kiều Phàm đã trở thành nỗi chấp niệm đối với cô ấy, hơn nữa còn là chấp niệm mà cô ấy không thể dứt ra được, nhưng bây giờ, Kiều Phàm đã cho cô ấy một đứa con, sự xuất hiện của đứa trẻ này đã phá tan chấp niệm của Giang Hạ.”
Đường Hạo Tuấn đặt máy tính bảng xuống: “Vì đứa trẻ này, khiến Giang Hạ hiểu rằng sự hy sinh hơn mười năm của cô ấy đối với Kiều Phàm là không vô ích, tình cảm của cô ấy dù không đơm hoa nhưng đã kết trái.”
“Em biết rồi.” Tống Vy đột nhiên nâng cằm lên: “Hy sinh mười mấy năm, tình cảm mười mấy năm, nếu như đến cuối cùng không có được gì, Hạ sẽ mãi không thể dứt ra được, mãi chìm trong đoạn tình cảm đó, nhưng bây giờ Phàm đã cho cậu ấy một đứa con để cho Hạ biết rằng, tình cảm mà cậu ấy bỏ ra, đã có được một hồi báo, có nghĩa tình cảm của cậu ấy bỏ ra không vô ích, cậu ấy có thể hoàn toàn buông xuống rồi.”
“Ý gần như là vậy đó.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy thở dài: “Như vậy cũng tốt, chí ít Hạ có một đứa con, một chứng minh cho tình yêu của cậu ấy dành cho Phàm, hơn nữa chứng minh tình cảm của cậu ấy trao đi cũng được đáp lại.”
“Nhưng như vậy, sợ là cô ấy sẽ không thể giải thích với bên Kiều Phàm được.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy biết ý của anh: “Ý anh là sau khi Phàm phát hiện Hạ có thai, có thể sẽ kêu Hạ phá thai sao?”
“Kiều Phàm không yêu Giang Hạ, làm sao có thể cho cô ấy mang thai được, khả năng Kiều Phàm sẽ làm điều này là rất cao.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi: “Thật ra Hạ cũng biết chuyện này, nhưng em nghĩ, nếu cậu ấy đã quyết định giữ lại đứa nhỏ, vậy thì chắc chắn cậu ấy biết nên làm sao để tránh Phàm phát hiện ra mình đang mang thai.”
“Vậy sao? Vậy thì không cần lo nữa.” Đường Hạo Tuấn lại dán mắt vào điện thoại.
Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.