CHƯƠNG
Với lại giữa Hạ và Tô Cẩm Thành còn cần phải rèn luyện thêm.
Nói không chừng hai người có thể thật sự ở bên nhau.
Cho dù không thể tiến tới cùng nhau, vậy thì đó cũng là kết quả mà bọn họ đã dự liệu từ trước.
Sau đó, Tống Vy lại nói với Đường Hạo Tuấn vài câu rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Để điện thoại di động xuống, Tống Vy cầm lấy cây bút chì bắt đầu chỉnh sửa bảng thiết kế.
Đến buổi chiều, cô nói lời tạm biệt với Giang Hạ rồi chuẩn bị tan ca về nhà.
Mới vừa đi xuống lầu công ty thì liền nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đứng dựa vào chiếc Maybach đậu ven đường.
Hai mắt Tống Vy sáng lên, cô nhanh chân bước qua: “Chồng, sao anh lại đến đây?”
“Đón em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, có hai cái đầu nhỏ của trẻ con cùng nhau nhô ra ngoài, mỉm cười với Tống Vy: “Mẹ ơi.”
Tống Vy cũng cười theo, sau đó lại nhìn Đường Hạo Tuấn: “Anh còn đi đón con rồi à?”
“Ừm, lên xe đi, anh đưa em đến một nơi.” Đường Hạo Tuấn kéo cửa xe chỗ ngồi bên cạnh tài xế.
Tống Vy ngồi lên xe, cô tò mò hỏi: “Đi đâu vậy, không về nhà luôn à?”
“Không cần phải về nhà liền, đi đến chỗ này cái đã, có bất ngờ đấy.” Đường Hạo Tuấn nói xong, anh đóng cửa sổ xe cạnh cô lại, sau đó đi vòng qua đầu xe kéo cánh cửa cạnh ghế lái rồi ngồi vào.
Tống Vy vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Bất ngờ gì vậy, thần thần bí bí.”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Em sẽ biết nhanh thôi, ngồi vững đó, bắt đầu xuất phát đây.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu.
Chiếc Maybach bắt đầu lăn bánh.
Mà phía dưới công ty, Giang Hạ thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ ghen tị.
Cô ấy vẫn luôn biết rằng bạn thân mình rất hạnh phúc, có chồng có con, còn có sự nghiệp, có thể nói là đời này cái gì cũng có.
Mà cô ấy cố chấp vì tình yêu cay đắng với Kiều Phàm, bản thân như bị ma nhập, không nhìn thấy rõ người xung quanh.
Sao cô ấy không biết rằng mình quá cố chấp, sao cô ấy lại không muốn bước ra đoạn tình cảm này, nhưng mà cô không cam tâm, còn có không nỡ. Cho nên, mới tùy ý để mình lún sâu vào trong phần tình cảm này.
Bây giờ, sự xuất hiện của đứa bé này để cô từ từ bước ra khỏi đoạn tình cảm ấy, nhưng nó không có nghĩa rằng cô ấy không còn yêu Kiều Phàm nữa.
Cô ấy vẫn còn yêu anh ta như cũ, chỉ là không còn cố chấp và kiên định như trước kia.
Vừa mới nhìn thấy sếp Đường đến đón bạn thân, còn dẫn theo hai đứa nhỏ, lần đầu tiên Giang Hạ cảm thấy có một người đàn ông yêu thương mình hình như cũng là một chuyện tốt.
Có lẽ là cô nên thử đồng ý ở bên cạnh Tô Cẩm Thành, thử chấp nhận Tô Cẩm Thành, yêu Tô Cẩm Thành. Như thế, bọn họ có thể giống với Vy Vy và sếp Đường không, có hạnh phúc như vậy không?
Giang Hạ sờ bụng mình, rơi vào trầm tư.
Ở một bên khác, Đường Hạo Tuấn chuyên chú lái xe đưa Tống Vy đến một bệnh viện tư nhân.