CHƯƠNG
Lúc Tống Vy tỉnh dậy đã là : tối.
Cô mở to mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương.
Cô về nhà khi nào vậy?
Tống Vy chống tay ngồi dậy.
Đèn trong phòng đang được bật, cô nhìn quanh một vòng, thấy người đàn ông đang đứng trên ban công đưa lưng về phía cô, cô lên tiếng gọi anh: “Hạo Tuấn.”
Người đàn ông đứng ngoài ban công nghe thấy giọng nói của cô, anh vội vàng quay người lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Em dậy rồi.”
“Dậy rồi.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn bưng ly rượu đỏ nhấc chân đi vào phòng: “Có thấy đói bụng không?”
Tống Vy sờ sờ bụng mình: “Có hơi đói.”
“Để anh kêu dì Vương mang cơm tối lên.”
Nói rồi, anh đặt ly rượu vang xuống, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, dì Vương biết Tống Vy đã tỉnh lại thì vội vàng nói mình sẽ mang cơm lên.
Đường Hạo Tuấn để điện thoại xuống, anh nhìn Tống Vy: “Dì Vương sẽ lên nhanh thôi, em chờ một lát nha.”
“Ừm.” Tống Vy đáp lời, sau đó lại hỏi: “À đúng rồi Hạo Tuấn, bây giờ là mấy giờ rồi anh.”
“: rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua đồng hồ rồi trả lời cô.
Tống Vy kinh ngạc: “Em ngủ lâu như vậy hả?”
Còn nhớ rõ lúc cô mất ý thức là lúc cô gặp An An ở bệnh viện.
Khi đó chỉ mới có năm sáu giờ.
Nói cách khác, cô đã ngủ ba tiếng đồng hồ.
“Cũng không lâu lắm.” Đường Hạo Tuấn đi đến bên giường ngồi xuống: “Bây giờ tâm trạng em thế nào rồi?”
Tống Vy biết anh hỏi cái gì, chính là hỏi tâm trạng của cô sau khi gặp An An.
Cô vuốt ve mái tóc rơi tán lạn ở bên tai, khẽ mở đôi môi đỏ trả lời anh: “Đã tốt hơn nhiều rồi, đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy áy náy với An An, cho nên lúc nhìn thấy An An thì cảm xúc liền dâng trào, nhưng mà sau khi khóc xong thì đã tốt hơn rất nhiều, em có áy náy đi nữa thì cũng không làm nên trò trống gì, còn không bằng sau này cố gắng bù đắp cho An An, chuyển hóa áy náy thành nỗ lực thực tế.”
Nghe cô nói như vậy, Đường Hạo Tuấn dịu dàng rũ mắt xuống nhìn cô, đưa tay vuốt ve tóc cô: “Em có thể nghĩ như vậy là đã rất tốt rồi.”
Tống Vy cười nói: “Em chỉ hi vọng là sau này An An sẽ không trách em, trách người mẹ này không làm tròn trách nhiệm, không thể mang đến cho thằng bé một thân thể hoàn hảo.”
“Sẽ không đau.” Đường Hạo Tuấn ôm cô vào ngực: “Đợi đến lúc An An hiểu chuyện, chúng ta sẽ nói cho thằng bé biết nguyên nhân, anh tin là con trai chúng ta sẽ hiểu chúng ta mà.”
“Chỉ hi vọng như thế.” Tống Vy dựa đầu lên vai anh.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Đường Hạo Tuấn nói: “Chắc là dì Vương mang bữa tối lên, để anh đi mở cửa.”
“Ừm.” Tống Vy gật gật đầu.
Đường Hạo Tuấn buông cô ra, đứng dậy đi mở cửa.