Chương
“Không phải tôi, là Phàm, bác sĩ Mạnh, Phàm xảy ra tai nạn xe, anh mau cứu anh ấy đi!” Một tay Tống Vy vội vàng kéo anh ta, một tay chỉ vào Kiều Phàm đang ở trong xe.
Mạnh Ngọc nhìn theo hướng ngón tay của cô, nhìn thấy Kiều Phàm bị thương không nhẹ, hít một hơi khí lạnh, sau đó vội vàng gọi nhân viên y tế: “Cáng!”
Rất nhanh, Kiều Phàm đã được hai y tá nam khiêng từ trong xe ra, đặt lên cáng.
Mạnh Ngọc quỳ trên mặt đất làm cấp cứu đơn giản cho anh ta, cầm máu, vân vân.
Tống Vy cũng quỳ xuống bên cạnh, hai tay vì căng thẳng mà nắm chặt lại, lo lắng nhìn Kiều Phàm: “Bác sĩ Mạnh, Phàm sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Không có thiết bị chuyên dụng, tôi cũng không thể cho cô đáp án chính xác, nhưng cô không cần lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu anh ta, anh ta còn là bác sĩ điều trị chính của Giai Nhi.
” Mạnh Ngọc tranh thủ cho cô một nụ cười an ủi, bày tỏ cô không cần lo lắng.
Nhưng sao Tống Vy có thể không lo lắng được, không chỉ lo lắng, trong lòng còn rất tự trách.
Kiều Phàm là vì đưa cô trở về mới bị như thế này.
Nếu như không đưa cô về, anh ta sẽ không xảy ra chuyện!
“Được rồi, máu đã được cầm, bây giờ chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện, cô có đi không?” Mạnh Ngọc đứng dậy, dặn dò hai nam y tá, đưa Kiều Phàm lên xe cứu thương, sau đó quay đầu lại hỏi Tống Vy.
Tống Vy vội vàng gật đầu: “Tôi đi, không tận mắt nhìn thấy anh ấy thoát khỏi nguy hiểm, tôi không yên tâm.
”
“Vậy thì lên xe đi.
” Mạnh Ngọc lắc tay ra hiệu.
Tống Vy ừ một tiếng, đi theo anh ta lên xe cứu thương.
Đến bệnh viện.
Kiều Phàm được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Tống Vy đứng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Trong lúc đợi, cô còn không quên liên lạc với Giang Hạ.
Lúc Giang Hạ nhận được điện thoại cô ta đang chỉ huy người chuyển vải vào kho, nghe thấy Tống Vy nói Kiềm Phàm xảy ra tai nạn xe, trong đầu ầm một tiếng, một khoảng trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sau khi để lại một câu “Tớ sẽ đến ngay” thì lập tức cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Hạ đến, trước tiên liếc nhìn đèn đỏ đang sáng ở trên phòng cấp cứu, sau đó nắm lấy tay Tống Vy, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Vy Vy, cậu nói cho tớ biết, tại sao Phàm lại bị tai nạn xe?”
Tống Vy mấp máy môi, nói ra mọi chuyện.
Sau khi Giang Hạ nghe xong, không còn sức lực buông tay cô ra, ngã ngồi lên băng ghế ở bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tống Vy thấy vậy, trong lòng rất khó chịu, đi đến trước mặt Giang Hạ, sau đó quỳ xuống: “Xin lỗi, Hạ….
”
Cô biết Giang Hạ rất yêu Kiều Phàm.
Bây giờ Kiều Phàm vì cô mà bị tai nạn xe, người khó chịu nhất, chắc chắn là Giang Hạ.
Giang Hạ khịt khịt mũi, không trả lời.
Trong lòng Tống Vy càng cảm thấy áy náy, nắm tay cô ta: “Hạ…”
“Tớ không sao.
” Giang Hạ giật tay ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Tống Vy biết cô ấy nói không sao là giả, chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi, mấp máy môi muốn an ủi cô ấy hai câu, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại không nói ra được.
Nhưng giây tiếp theo, lúc ánh mắt của anh nhìn thấy viết máu đã khô ở trên tay cô, đồng tử hơi co lại: “Tay em bị thương rồi?”
Tống Vy nhìn lòng bàn tay của mình, không quan tâm, mỉm cười: “Lúc đập cửa sổ xe, bị thủy tinh cứa vào.
”
“Trình Hiệp.
” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu, gọi Trình Hiệp.
“Vâng!” Trình Hiệp hiểu ý, quay người rời đi.
Mấy phút sau, anh ta trở lại, trong tay cầm một chiếc túi, bên trong đựng mấy loại như băng gạc, cồn.
Trình Hiệp đưa đồ cho Đường Hạo Tuấn, sau khi Đường Hạo Tuấn nhận đồ, đi đến trước hàng ghế chỗ Giang Hạ ngồi xuống, sau đó nhìn Tống Vy, vỗ vào vị trí phía sau: “Qua đây!”.
CHƯƠNG
Cửa được mở ra, Mạnh Ngọc từ bên trong đi ra.
Giang Hạ túm lấy anh ta: “Bác sĩ, Kiều Phàm sao rồi?”
Mạnh Ngọc bị phản ứng dữ dội của cô ta dọa sợ, đang định hỏi cô ta là ai, thì nhìn thấy Đường Hạo Tuấn và Tống Vy ở sau cô ta, trong lòng hiểu ra cô ta là bạn của Tống Vy, khẽ rút tay ra, trả lời: “Yên tâm đi, anh ta không sao rồi, chỉ là xương sườn bị gãy mấy cái, còn có bị một chút chấn động não thôi, dưỡng thương một hai tháng là được.”
“Vậy sao!” Giang Hạ đưa tay lên ôm ngực, mỉm cười.
Tống Vy đi đến bên cạnh cô ta, khẽ vỗ vào vai cô ta: “Hạ, quá tốt rồi, Phàm không sao rồi.”
“Ừ.” Giang Hạ vùi đầu vào trước ngực Tống Vy, vui đến mức khóc thành tiếng.
Tống Vy khẽ vỗ lên lưng của cô ta, yên lặng dỗ dành.
Đường Hạo Tuấn mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng này, đặc biệt nhìn thấy vị trí mà Giang Hạ đang vùi đầu vào, sắc mặt lập tức trở nên u ám, khí áp quanh người cũng giảm xuống không ít.
Mạnh Ngọc cảm nhận được, mắt kính phản quang, cười như không cười nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự trêu đùa.
“Hạo Tuấn, thật sự không nhìn ra cậu còn ghen với phụ nữ.” Mạnh Ngọc ghé vào tai Đường Hạo Tuấn, nhỏ giọng nói.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng dùng khuỷu tay đập vào anh ta.
Mạnh Ngọc bị va vào xương sườn, đau đến mức gào khóc một tiếng, che chỗ kia và cong eo lại.
Tống Vy và Giang Hạ nghe thấy, sau khi tách ra hai người đều nhìn về phía anh ta.
“Bác sĩ Mạnh, anh sao vậy?” Tống Vy tò mò hỏi.
Mạnh Ngọc liếc nhìn Đường Hạo Tuấn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là bụng có chút đau thôi, tôi đi trước đây, bác sĩ Kiều rất nhanh sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường, lát nữa hai người có thể đi đến phòng bệnh thăm anh ta.”
“Được, cảm ơn sự nhắc nhở của bác sĩ Mạnh.” Giang Hạ cảm kích gật đầu.
Mạnh Ngọc xua tay, sau khi cho Đường Hạo Tuấn một ánh mắt “cậu thật độc ác” thì rời đi.
Mười mấy phút sau, giống như Mạnh Ngọc nói, Kiều Phàm được đẩy ra ngoài, đưa đến phòng bệnh bình thường.
Sau khi vào phòng bệnh, Giang Hạ vẫn luôn trông giữ bên cạnh giường bệnh của Kiều Phàm, nắm tay anh ta, một bước không rời, ánh mắt nhìn anh ta tràn đầy thâm tình và lo lắng.
Tống Vy đứng ở bên cạnh, không làm phiền cô ta.
Đường Hạo Tuấn dựa lên khung của cửa phòng bệnh, nheo mắt nhìn Tống Vy, nhìn dáng vẻ tự trách, bất lực của cô, đôi môi mỏng mím lại, nhất thời xóa bỏ ý định rời đi.
Bỏ đi, anh ở lại đây với cô một lúc vậy, đợi tâm trạng của cô tốt hơn một chút rồi trở về chỗ Giai Nhi.
Ba người ở đó đều không nói gì, trong phòng bệnh rộng lớn, ngoại trừ tiếng tích tắc của thiết bị điện tử, thì không có bất kỳ âm thanh nào.
Đến tận khi điện thoại của Tống Vy reo lên, sự yên tĩnh trong phòng bệnh mới bị phá vỡ.
Tống Vy vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, Đường Hạo Tuấn rủ mắt liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, là “nhà” gọi đến.
Có lẽ là Lưu Mộng, hoặc là Hải Dương.
Quả nhiên, sau khi Tống Vy nhận điện thoại, nói với đầu bên kia điện thoại: “Alo, Hải Dương?”
“Mẹ, con là Dĩnh Nhi, mẹ đang ở đâu, sao vẫn chưa quay lại thế, con với anh đều đói rồi.” Giọng nói mềm mại Tống Dĩnh Nhi truyền đến, nghe thấy khiến trái tim người khác phải tan chảy.
Trên mặt Tống Vy đều là sự hối lỗi: “Xin lỗi bảo bối, bên mẹ xảy ra một chút chuyện nên mẹ quên mất.”
Đường Hạo Tuấn hơi kinh ngạc nhìn cô.
Cô không định nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện của Kiều Phàm?
“Như thế ạ, vậy thì con tha thứ cho mẹ, nhưng rốt cuộc lúc nào mẹ mới trở về?” Tống Dĩnh Nhi dẩu cái miệng nhỏ hỏi.
Tống Hải Dương đứng ở bên cạnh cô bé, cùng với cô bé dán tai vào ống nghe của chiếc điện thoại bàn, chỉ là vị trí dán tai là phía sau ống nghe.
Tống Vy nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã một giờ chiều rồi, chả trách hai đứa bé đều kêu đói.