Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Đúng vậy, chúng tôi là chị em, nhưng là chị em cùng cha khác mẹ, tôi là con gái hợp pháp, cô ta là con riêng, nghĩa là tôi mới là con gái cả thật sự của nhà họ Tống!” Tống Vy nhìn phóng viên đưa ra câu hỏi, cao giọng trả lời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mọi người đều biết nhà họ Tống chỉ có một cô con gái, nhưng hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện một người nữa.
Hơn nữa người này còn tự xưng mình mới chính là con gái thật sự.
“Sao… sao nó dám!” Tống Huy Khanh tức giận trừng mắt nhìn livestream, há miệng thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt.
“Ông chủ, ông đừng kích động!” Quản gia thấy dáng vẻ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của ông ta, giật thót một cái, vội vàng đỡ ông ta.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, Tống Huy Khanh không thở nổi nữa, nhắm mắt ngất lịm đi.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị, Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Xem ra lần này Tống Huy Khanh thật sự chọc giận nhà thiết kế Tống rồi, nhà thiết kế Tống chuẩn bị phanh phui tất cả những chuyện dơ bẩn của nhà họ Tống luôn.”
Khóe môi Đường Hạo Tuấn cong lên, hừ một tiếng: “Đây là do Tống Huy Khanh tự mình chuốc lấy.”
Trình Hiệp nhướng mày, sao nghe câu này lại quen vậy?
Hình như là câu nhà thiết kế Tống vừa nói với cô Giang trong livestream.
Nghĩa là, tổng giám đốc dùng lời của nhà thiết kế Tống đánh giá Tống Huy Khanh để trả lời anh ta?
Trình Hiệp nheo mắt lại, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi vị cơm chó.
Anh ta cũng không nói chuyện với Đường Hạo Tuấn nữa, chú ý vào livestream, tránh việc một lát nữa lại phải ăn cơm chó tiếp.
“Cô Tống, cô nói, Tống Huyền là con riêng?” Phóng viên nuốt nước miếng, kinh ngạc hỏi.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều biết chuyện bảy năm trước, Tống Huy Khanh ly hôn với vợ cũ, cưới Tô Thu bây giờ, sau đó con gái cả nhà họ Tống cũng đổi tên thành Tống Huyền chứ?”
Mọi người gật đầu.
Đương nhiên họ nhớ rõ, vì lúc đó còn mở cả họp báo nữa mà.
“Nhưng mọi người không biết, từ nhỏ tới lớn Tống Huyền đã có cái tên này rồi.
Tống Huy Khanh nói con gái cả nhà họ Tống đổi tên, chẳng qua là không muốn để người ngoài biết Tống Huyền là con riêng thôi.
Mà Tô Thu cũng không phải mẹ kế của Tống Huyền.
Họ là mẹ con ruột!”
“Không thể nào!” Có người không tin.
Nhưng tuyệt đại đa số đã tin.
“Sao lại không? Cô đừng thấy người ngoài đồn Tống Huyền và Tô Thu bất hòa mà lầm, thật ra Tô Thu bảo vệ Tống Huyền lắm.
Lần này Tô Thu bị bắt, không phải cũng vì Tống Huyền sao? Thế nên, chắc chắn họ là mẹ con ruột, nếu không thì sao Tô Thu phải bảo vệ cho con chồng đến vậy? Là cô, cô sẽ làm vậy sao?
“Chắc chắn tôi sẽ không!”
“Thế không phải đúng rồi sao!”
Mọi người bàn tán, đôi môi đỏ cua Tống Vy khẽ cong lên, cầm lấy microphone nói tiếp: “Tô Thu và Tống Huyền là mẹ con ruột, Lưu Mộng là mẹ tôi.
Hai mươi năm trước, trước khi mẹ mang thai tôi, Tống Huy Khanh đã ngoại tình với Tô Thu, thế nên Tống Huyền lớn hơn tôi một tuổi, mà Tống Huy Khanh vẫn luôn giấu chúng tôi chuyện này.”
Nói tới đây, cô hít sâu một hơi, giống như đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân, nắm chặt microphone nói tiếp: “Cho tới bảy năm trước, Tống Huy Khanh đón mẹ con Tống Huyền về nhà, ép mẹ tôi ly hôn, sau đó đuổi mẹ và hai chị em tôi ra khỏi nhà họ Tống, thậm chí còn nói với bên ngoài là tôi đổi tên thành Tống Huyền, thật sự quá nực cười!”
Nói rồi, cô cúi đầu, che mặt lại, giống như đang khóc.
Giang Hạ nhìn qua, rút khăn giấy đưa cho cô, nhỏ giọng an ủi: “Vy Vy, đừng buồn, loại ba khốn nạn như vậy không đáng.”
“Đúng vậy, thật không ngờ chủ tịch Tống lại là người như vậy.” Có phóng viên khó chịu tiếp lời.
“Đúng thế, người ngoài đều nói chủ tịch Tống rất thương con gái, hóa ra là thương con riêng.”
“Vậy thì cô Tống cũng đáng thương quá rồi, cùng là con gái của chủ tịch Tống nhưng chủ tịch Tống lại quá đáng với cô Tống như vậy, không hiểu là nghĩ gì nữa.”
Nghe những lời trách móc Tống Huy Khanh, khóe môi Tống Vy cong lên.
Cô không biết lúc này Tống Huy Khanh có đang xem livestream hay không, nếu như có xem, Tống Huy Khanh chắc chắn sẽ tức không chịu nổi.
.
CHƯƠNG
“Cảm ơn anh.” Tống Vy vứt khăn giấy đi, nhận lấy cốc nước uống một ngụm, cảm xúc dịu đi hẳn.
Sau đó cô đặt cốc xuống rồi hỏi: “Đúng rồi tổng giám đốc Đường, ban nãy lúc Tống Huy Khanh gọi điện tới, anh định nói gì vậy?”
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động: “Không có gì.”
Vốn dĩ lúc đó anh đã chuẩn bị rồi, sẽ nhân cơ hội nói với cô rằng anh có thể làm ba của hai đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ bị Tống Huy Khanh cắt đứt nên không nói được ra nữa.
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói gì, Tống Vy cũng không nghi ngờ, cảm thấy có thể là chuyện không quan trọng.
Sau khi xoa huyệt thái dương xong, cô lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho Giang Hạ.
“Vy Vy.” Giọng nói dễ nghe của Giang Hạ vang lên.
Đôi mắt hoa đào của Tống Vy híp lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Hạ à, cậu liên lạc với các phương tiện truyền thông của thành phố Giang đi, chín giờ sáng ngày mai, tớ sẽ mở họp báo!”
Chuyện trên mạng đã tới nước này rồi, cô không thể im lặng để mặc cho bọn họ chửi bới thêm nữa.
Vốn dĩ cô còn định sẽ giữ lại một chút thể diện cho Tống Huy Khanh trong cuộc họp báo, dù sao thì ông ta cũng là ba ruột của cô. Nhưng bây giờ cô cảm thấy không còn cần thiết nữa, bảy năm trước ông ta đã hủy hoại đứa con gái là cô vì Tống Huyền, vậy thì việc gì cô phải nương tay với người ba như thế?
“Được, tớ liên hệ ngay đây.” Giang Hạ hiểu Tống Vy, biết Tống Vy sắp phản kích lại rồi, bèn vui vẻ đồng ý.
Cuộc gọi kết thúc, Tống Vy chậm rãi buông điện thoại xuống, nhìn người đàn ông trước mặt: “Tổng giám đốc Đường, vậy sáng ngày mai nhờ cậy vào anh nhé.”
“Yên tâm đi.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Được.” Tống Vy đáp lời, tiễn anh tới ngoài cửa.
Nhưng lúc đóng cửa lại, Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa đột nhiên gọi cô: “Chuyện tôi nói lúc trước, tìm ba cho hai đứa trẻ, thực ra cô có thể suy nghĩ cẩn thận.”
Trái tim Tống Vy đau đớn, cụp mắt xuống che đi sự chua xót trong đó.
Cô biết đề nghị này của anh là vì tốt cho hai đứa trẻ, nhưng trong lòng cô lại rất khó chịu.
Dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào lại thích nghe người đàn ông mà mình yêu giục mình đi tìm người đàn ông khác chứ. Đây rõ ràng là đang nhắc nhở cô rằng, bảo cô sớm ngày thích người khác đi, đừng đặt suy nghĩ lên anh nữa.
Nghĩ rồi, khuôn mặt nhỏ của Tống Vy trở nên lạnh lẽo, thái độ cũng dần lạnh nhạt, giọng điệu lại càng bình tĩnh mà trả lời một câu: “Được, tôi sẽ suy nghĩ.”
Dứt lời, cô trực tiếp đóng cửa lại.
Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa nhận ra được cô đang tức giận, nhưng lại không biết cô tức giận vì điều gì. Đang định gõ cửa bảo cô mở cửa ra thì đột nhiên Trình Hiệp bước ra từ thang máy, nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng lên, nhanh chân đi tới: “Tổng giám đốc.”
“Có chuyện gì à?” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu sang, hờ hững nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp đưa thư mời màu đen trong tay sang: “Đây là thư mời của thầy Jesse và thầy Dylan đưa cho anh.”
Đường Hạo Tuấn nhận lấy thư mời mở ra xem: “Triển lãm?”