CHƯƠNG
Tống Vy nhận lấy áo khoác, đang định khước từ thì anh lại nói tiếp: “Đúng lúc tôi cũng nên về rồi, đi cùng nhau luôn.”
Anh đã nói như vậy rồi, Tống Vy còn từ chối nữa thì trông cũng không hay lắm, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.
Làm xong thủ tục xuất viện, hai người đi về phía thang máy.
Vừa đi tới cửa thang máy, cửa thang máy liền mở ra.
Tống Vy nhìn thấy người bên trong thì không khỏi sững sờ.
“Giai Nhi? Sao cậu lại ở đây?” Đường Hạo Tuấn vươn tay ra đỡ lấy Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi thuận thế khoác lấy cánh tay anh đi từ bên trong ra: “Tôi vừa nghe Ngọc nói là cô Tống bị bệnh nên mới lên đây thăm cô ấy. Không ngờ lại gặp hai người ở đây, bây giờ cô Tống xuất viện à?”
Cô ta nhìn Tống Vy ở đối diện, chẳng những không buông cánh tay Đường Hạo Tuấn ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn.
Tuy Đường Hạo Tuấn cau mày, nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
Tống Vy thấy Lâm Giai Nhi thể hiện khát khao chiếm hữu với Đường Hạo Tuấn, trong lòng cô có chút chua xót, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, chuẩn bị xuất viện.”
“Nhanh như vậy à, bệnh của cô Tống khỏi rồi sao, bệnh gì thế?” Lâm Giai Nhi quan sát Tống Vy từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, đang định trả lời thì điện thoại Đường Hạo Tuấn đổ chuông.
Anh rút cánh tay ra, lấy điện thoại ra nhìn, bờ môi mỏng khẽ mím lại: “Tôi đi trả lời điện thoại.”
Dứt lời, anh cất bước đi tới chỗ lối rẽ.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng anh, Lâm Giai Nhi đột nhiên chắn trước mắt cô, cắt đứt tầm mắt cô nhìn Đường Hạo Tuấn, ý cười có chút lành lạnh: “Cô Tống, cô còn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi đấy.”
Tống Vy lạnh nhạt nói: “Đã khỏe rồi, cũng không phải bệnh gì to tát, bác sĩ Mạnh không nói về tình hình của tôi với cô Lâm sao?”
“Không có.” Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Ngọc chỉ nói cô bị bệnh thôi, không nói cái gì khác.”
“Vậy à…” Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.
Cô cảm thấy Lâm Giai Nhi có chút kỳ quặc, giữa bọn cô chẳng có chút tình bạn nào cả, nhưng Lâm Giai Nhi vừa nghe nói cô bị bệnh đã muốn lên đây thăm cô, cứ như bọn họ thân thiết lắm vậy.
Hơn nữa còn cố gắng muốn nghe ngóng bệnh tình của cô, rõ ràng là rất bất thường. Điều này khiến cô không khỏi nhớ tới phỏng đoán trước đó không lâu.
Nghĩ tới đây, Tống Vy híp mắt lại nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bị cô nhìn có hơi mất tự nhiên, mỉm cười: “Cô Tống, trên mặt tôi có gì à? Vì sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Tống Vy mím bờ môi đỏ mọng: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ tới một chuyện, cô có từng nghe nói tới người phụ nữ nào có biệt hiệu là L không?”
“L?” Lâm Giai Nhi chớp mắt nghi hoặc: “Sao nghe giống đặc công vậy, cô Tống còn quen biết kiểu người như vậy cơ à?”
Cô ta kinh ngạc há hốc miệng.
Tống Vy không nhìn ra được rốt cuộc cô ta thực sự không biết hay là cố ý diễn kịch, lắc đầu nói: “Tôi cũng không quen, chỉ là hình như người này có thù hằn gì đó với tôi, gần đây luôn nhằm vào tôi.”
“Vậy cô Tống cũng xui xẻo thật đấy.” Lâm Giai Nhi thông cảm vỗ vỗ bả vai Tống Vy.