CHƯƠNG
Vừa rồi khi anh tung ra cú đấm, con dao phẫu thuật trong tay Kiều Phàm cũng xoẹt qua cánh tay anh.
Con dao quá sắc bén, chỉ quẹt nhẹ qua mà đã rách áo anh, cứa thẳng vào da thịt.
Hơn nữa vết cửa rất sâu, máu chảy không ngừng, xuyên qua kẽ ngón tay, rớt từng giọt xuống đất, nhuộm đỏ tấm thảm lông.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không để ý tới những điều đó, anh tới trước mặt Tống Vy, xem cô có bị thương không.
Xem xét xong, thấy không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lấy điện thoại gọi cho Trình Hiệp, bảo Trình Hiệp đưa bác sĩ tới.
Trình Hiệp đến rất nhanh, chưa đầy bốn mươi phút đã tới nơi.
Khi bước vào, nhìn thấy Kiều Phàm ngã ngay trước cửa, anh ta không khỏi giật mình: “Ôi trời, chuyện gì thế này?”
Trong phòng khách, Đường Hạo Tuấn nghe được giọng nói của Trình Hiệp, khẽ mấp máy môi mỏng, không kiên nhẫn nói: “Cậu còn ở đó làm gì, bác sĩ đâu?”
“Tới đây!” Trình Hiệp giật mình hoàn hồn, vội vàng trả lời sau đó dẫn hai bác sĩ tới, lách qua Kiều Phàm, đi vào phòng khách.
Sau khi tiến vào, Trình Hiệp thấy Đường Hạo Tuấn ngồi trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, trông như bị ốm, thần thái không tốt lắm.
Mà quan trọng là, trên bàn trước mặt anh lại có một đống khăn giấy dính đầy máu.
Chuyện gì thế này?
Trình Hiệp vội vàng đi tới, thấy Đường Hạo Tuấn che cánh tay lại, lập tức biến sắc: “Tổng giám đốc, anh bị thương sao?”
Đường Hạo Tuấn ôm lấy cánh tay: “Bị thương ngoài da thôi.”
Trình Hiệp nhìn qua tay áo anh, thấy được vết thương trên da, lập tức hít sâu một hơi: “Đây mà là là vết thương ngoài da sao, sâu chút nữa là thấy xương rồi, Tiểu Lưu, mau băng bó cho tổng giám đốc!”
“Vâng.” Nghe thấy Trình Hiệp nói, vị bác sĩ trẻ tuổi nhất đáp lại một tiếng, đặt hòm thuốc trên vai xuống, đi tới băng bó vết thương cho Đường Hạo Tuấn.
Vị bác sĩ còn lại tương đối lớn tuổi vẫn đứng yên chờ sắp xếp.
“Tổng giám đốc, rốt cuộc có chuyện gì, sao anh lại bị thương?” Trình Hiệp vừa giúp bác sĩ Lưu băng bó vết thương cho Đường Hạo Tuấn vừa hỏi.
Đường Hạo Tuấn không trả lời, đợi vết thương trên tay được băng bó xong, nhìn vị bác sĩ lớn tuổi kia: “Ông là bác sĩ tâm lý à?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Đường, tôi họ Vương.”
“Biết thôi miên không?”
Bác sĩ Vương gật đầu: “Biết.”
“Thế thì tốt, đi theo tôi.” Đường Hạo Tuấn vừa nói dứt lời liền đi qua sô pha, dẫn ông ấy vào phòng ngủ.
Trình Hiệp cũng tò mò đi theo.
Trong phòng ngủ, Tống Vy mở to hai mắt nhìn trần nhà, như một con búp bê không có linh hồn, ngay cả mí mắt cũng rất ít khi chớp.
Trình Hiệp nuốt một ngụm nước miếng: “Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống…”
“Cô ấy bị thôi miên rồi, ông có thể giải được không?” Đường Hạo Tuấn nhìn bác sĩ Vương hỏi.
Bác sĩ Vương không trả lời ngay mà xem xét qua tình hình của Tống Vy rồi mới nói: “Được, cô ấy bị thôi miên không sâu, tôi có thể giải được.”
Đường Hạo Tuấn căng thẳng đến mức không thở nổi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng hơn: “Vậy thì giao cho ông.”