CHƯƠNG
Quả nhiên cô chưa từng hiểu anh ta!
Tống Vy ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, cảm xúc vô cùng khó chịu.
Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, khẽ máy môi: “Một tháng trước tôi đã nhắc nhở em rồi, tránh xa Kiều Phàm một chút, anh ta không đơn giản như em nghĩ đâu, nhưng em hoàn toàn không nghe, thế nên anh ta mới năm lần bảy lượt có cơ hội ra tay với em. Nếu tối nay tôi không tới đúng lúc, giờ em đã…”
Cả người Tống Vy run rẩy.
Đúng vậy, nếu không phải anh tới kịp, giờ cô đã phát sinh quan hệ với Kiều Phàm rồi!
Nghĩ vậy, Tống Vy cảm thấy dạ dày quay cuồng, có chút ghê tởm, buồn nôn, che miệng lại nôn khan.
Đường Hạo Tuấn thấy cô khó chịu như vậy, căng thẳng đi tới phòng khách, rót cho cô ly nước, đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Hốc mắt Tống Vy đỏ rực, nước mắt sắp chảy ra.
Cô giơ tay nhận lấy ly nước, nhìn lát chanh trong cốc, cảm thấy ấm lòng, sau đó nghiêng đầu uống hơn nửa ly nước.
Tuy chanh có hơi chua, nhưng vị chua này có thể ức chế cảm giác buồn nôn của cô.
Quả nhiên, Tống Vy uống xong ly nước chanh, dạ dày lập tức thoải mái hơn nhiều, cảm giác ghê tởm trong lồng ngực dần vơi đi, sắc mặt cũng tốt lên.
“Cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy thều thào nói lời cảm ơn.
Đường Hạo Tuấn đặt ly nước lên tủ giày: “Em định xử trí Kiều Phàm như thế nào?”
Tống Vy đứng lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Giờ anh ta ở đâu?”
“Bệnh viện, bệnh tâm lý của anh ta rất nghiêm trọng, tôi bảo Mạnh Ngọc cách ly anh ta rồi.” Đường Hạo Tuấn dựa vào tủ giày trả lời.
“Bệnh tâm lý?” Tống Vy sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn nói lại một lượt những lời chẩn bệnh mà bác sĩ Vương vừa nói.
Tống Vy nghe xong liền há hốc miệng, kinh ngạc một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Kiều Phàm… không ngờ lại có bệnh tâm lý…”
Anh ta ngụy trang quá tốt, bao nhiêu năm qua, cô hoàn toàn không nhìn ra bệnh tâm lý của anh ta.
Giang Hạ có biết không?
“Đang nghĩ gì thế?” Thấy cô ngây người, Đường Hạo Tuấn lên tiếng hỏi.
Tống Vy lắc đầu, cũng không giấu anh: “Tôi đang nghĩ, không biết Giang Hạ có biết chuyện Kiều Phàm bị bệnh không.”
“Đó là chuyện của cô ấy, em nghĩ xem nên xử trí Kiều Phàm như thế nào chưa?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, hỏi lại một lần.
Tống Vy cắn môi, vẻ mặt có chút mê man: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Tổng giám đốc Đường, để ngày mai rồi nói đi, tôi mệt rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhìn ra cô đang trốn tránh, tuy có chút không vui nhưng cũng hiểu cho cô.
Dù sao thì Kiều Phàm và cô cũng là bạn bè nhiều năm như vậy. Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của cô thì không thể nào lập tức nhẫn tâm đưa ra quyết định được.
“Vậy được, em nghỉ ngơi đi.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Lần đầu tiên Tống Vy không ra ngoài tiễn khi anh rời đi, anh vừa đi, cô đã lập tức đóng cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc một lát mới đi vào phòng.
Tới cửa phòng hai đứa bé, cô nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thoáng qua hai đứa đang ngủ rất say trên giường, cuối cùng cũng nở một nụ cười.