CHƯƠNG
Tống Vy thấy giọng điệu căng thẳng, lo lắng cho Kiều Phàm của cô ấy, không khỏi thở dài: “Bác sĩ nói Kiều Phàm nhất định phải tiếp nhận trị liệu tâm lý, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ trở thành một người nguy hiểm, không thể kiểm soát lý trí được nữa.”
“Sao… sao lại nghiêm trọng đến như thế?” Giang Hạ kinh ngạc che miệng lại, nước mắt chảy ra.
Tống Vy cụp mắt xuống: “Sự thật là như vậy.”
“Thế giờ Kiều Phàm đang ở đâu?” Giang Hạ hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng kích động, lại hỏi: “Vy Vy, chắc chắn cậu biết Kiều Phàm ở đâu đúng không?”
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Anh ta ở bệnh viện, bị bác sĩ Mạnh cách ly rồi.”
“Tớ qua đó ngay.”
Dứt lời, Giang Hạ lập tức ngắt điện thoại.
Tống Vy buông điện thoại xuống, nhìn màn hình đã nhảy về trang chủ, day day trán, xốc chăn xuống giường.
Cô vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tống Vy đi tới, nhìn qua máy nhận diện, mở cửa ra: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn mặc vest xanh đứng ở bên ngoài, nhìn xuống đánh giá cô, thấy bọng mắt cô có hai quầng thâm lớn, nhíu mày nói: “Tối qua em không ngủ à?”
Tống Vy nghiêng người để anh vào, có chút uể oải trả lời: “Ngủ được một lát, không phải tổng giám đốc Đường phải đi công tác à, sao giờ còn chưa đi?
“Em đang mong tôi đi sao?” Đường Hạo Tuấn bước vào nhà.
“Hả?” Động tác đóng cửa của Tống Vy hơi khựng lại, không hiểu sao anh lại nói như vậy.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Chuyến bay của tôi lùi lại, buổi trưa mới đi, trước khi đi thì đưa bọn trẻ tới trường đã.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, rót cho anh ly nước, sau đó vào phòng gọi bọn trẻ dậy.
Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng xong, Tống Vy giao bọn trẻ cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ đi.
Sau khi họ đi, Tống Vy cũng không ở chung cư nữa, về phòng thay đồ, trang điểm đậm che đi quầng thâm mắt rồi ra ngoài lái xe tới bệnh viện.
Tới bệnh viện, cô hỏi thăm phòng Kiều Phàm bị cách ly, đi tới đó.
Vừa tới cửa phòng bệnh, Tống Vy đã nghe thấy tiếng gào rống đầy phẫn uất của Kiều Phàm truyền ra từ bên trong: “Cút, ai cho cô vờ vịt tới đây khuyên tôi, cút!”
“Kiều Phàm, anh đừng như vậy, anh bình tĩnh một chút được không?” Giang Hạ giữ chặt tay Kiều Phàm, khóc tới mức đỏ mắt cầu xin: “Nghe lời tôi, chúng ta ra nước ngoài trị liệu được không?”
“Trị liệu?” Kiều Phàm như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, vẻ mặt u ám cười rộ lên: “Tôi thành ra như bây giờ không phải do nhà họ Giang các người sao? Giờ lại khuyên tôi đi trị liệu, đúng là đạo đức giả, tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
“Kiều Phàm…” Giang Hạ đau lòng nhìn anh ta, không nhúc nhích.
“Không đi chứ gì?” Kiều Phàm hung ác nheo mắt lại, sau đó nắm lấy gối, ném về phía Giang Hạ.
Vẻ mặt Giang Hạ cả kinh, không ngờ anh ta lại đột nhiên ra tay với mình, đợi tới khi phản ứng lại thì đã không kịp tránh nữa, bị ném trúng người.
Cũng may chỉ là ném gối thôi. Tuy trán hơi đau nhưng cũng không đến mức bị thương.