CHƯƠNG
“Kiều Phàm sẽ đồng ý sang đó chứ?” Tống Vy cắn môi, đây là điều mà cô lo lắng nhất.
Giang Hạ mỉm cười: “Yên tâm đi, tớ đã bàn bạc với bác sĩ rồi, bọn họ sẽ cho Kiều Phàm uống thuốc an thần.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy cười, sau đó nói lời chào tạm biệt: “Được rồi, chiều tớ sẽ đi tiễn hai người, bây giờ tớ về phòng làm việc trước đã, còn có chút việc nữa.”
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy vẫy tay với cô ấy, sau đấy lại liếc nhìn cửa phòng bệnh của Kiều Phàm, cuối cùng xoay người rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, Tống Vy tới sân bay đúng giờ để tiễn Giang Hạ và Kiều Phàm rời đi.
Lần này Giang Hạ đi, không biết bao giờ mới quay trở lại, sau này văn phòng làm việc chỉ còn có một mình Tống Vy quản lý thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày.
Tống Vy đang sắp xếp chuyện xuất hàng trong văn phòng làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, bảo cô tới cục cảnh sát một chuyến.
Đợi Tống Vy tới rồi, người của cục cảnh sát lại báo cho cô một tin rất không tốt, Tống Huyền ra tù rồi.
“Vì sao cô ta lại ra tù?” Tống Vy siết chặt nắm tay, rất khó hiểu bèn hỏi.
Bằng chứng đạo nhái của Tống Huyền rất rõ ràng, không thể nào tại ngoại được.
Người của cục cảnh sát trả lời với ý xin lỗi: “Đây là việc ba cô sắp xếp.”
“Tống Huy Khanh?” Tống Vy cắn môi: “Ông ta làm gì?”
“Hai ngày trước, sau khi Tống Huy Khanh vào tù thăm Tống Huyền, Tống Huyền đột nhiên phát điên. Sau đó chúng tôi mời rất nhiều bác sĩ chuyên ngành tới khám, kết quả khám ra được là rối loạn tâm thầm.”
Rối loạn tâm thần, cũng thường gọi là bệnh thần kinh.
“Chắc cô Tống cũng biết, quốc gia chúng ta rất khoan dung với những người mắc bệnh này. Tống Huyền là người mắc bệnh thần kinh thì không thể bị giam trong tù được. Cho nên bây giờ cô ta đã được chuyển sang bệnh viện tâm thần rồi.” Người của cục cảnh sát nói.
Tống Vy tức tới mức bật cười: “Sau khi thăm Tống Huyền xong, Tống Huyền liền phát điên. Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng là giả vờ!”
“Chúng tôi cũng biết có thể cô ta giả vờ, nhưng chúng tôi không có chứng cứ. Bởi vì mỗi một bác sĩ tới đây, kết quả khám đều giống nhau cả.” Người của cục cảnh sát cũng rất bất lực.
Muốn trách thì trách diễn xuất của Tống Huyền quá tốt, đến cả những bác sĩ kia cũng bị lừa.
Tống Vy tức tới mức bật cười.
Cô thực sự không ngờ rằng, Tống Huyền ngồi tù thôi mà cũng có thể ra khỏi tù nhanh như vậy.
Cô thực sự đã coi thường đôi ba con vô liêm sỉ Tống Huyền và Tống Huy Khanh này rồi.
“Bây giờ cô ta đang ở bệnh viện tâm thần nào?” Tống Vy day mi tâm rồi hỏi.
Cục cảnh sát đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Tống Vy nhận lấy, nhìn thoáng qua, nói tiếng cảm ơn rồi rời đi, lái xe tới bệnh viện tâm thần mà Tống Huyền đang nằm.
Cô muốn xem thử xem, rốt cuộc cô ta điên thật hay là giả điên!
Rất nhanh đã tới bệnh viện thần kinh.