CHƯƠNG
Tống Vy nhìn khuôn mặt say ngủ đầy mệt mỏi của cô ấy, đau lòng thở dài một hơi, cầm áo khoác lên đắp cho cô ấy rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Buổi tối, Tống Vy mặc một bộ váy dự tiệc bó sát màu đen lái xe tới khách sạn Thế Kỷ, tham gia triển lãm của thầy Dylan.
Lúc cô tới thì đã có rất nhiều người tới triển lãm, đều là những nhà thiết kế được mời, cùng với những nhà giám định khá nổi tiếng.
Tống Vy đi vào, sau khi chào hỏi với những nhà thiết kế và nhà giám định mình quen biết liền tới tham quan tác phẩm của thầy Dylan.
Phong cách thiết kế của thầy Dylan vô cùng giống cô, cô định chụp lại tác phẩm quay về nghiên cứu thật kỹ, tin rằng nhất định có thể nâng cao được trình độ thiết kế của mình.
Ngay lúc Tống Vy đang vui vẻ chụp ảnh quên mất trời đất thì bên cạnh đột nhiên có thêm một bóng dáng: “Tới từ bao giờ vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngón cái của Tống Vy run lên, nhanh chóng ấn xuống, sau đó bức ảnh liền bị nhòe đi.
Nhưng cô không hề để ý, sau khi xóa bức ảnh đấy xong liền buông điện thoại xuống nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn. Thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông thì kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Đường, anh về rồi à?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vừa mới về, xuống máy bay là tới đây luôn.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu.
Lúc này, điện thoại trên tay cô đột nhiên đổ chuông.
Tống Vy cầm lên nhìn, thấy là người của văn phòng thám tử gọi tới, hàng lông mày thanh tú cau lại, sau đó cười với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi nhé tổng giám đốc Đường, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Đường Hạo Tuấn chú ý thấy động tác ban nãy của cô, biết cuộc gọi này chắc chắn rất quan trọng, vậy là liền làm động tác tỏ ý cô cứ thoải mái.
Để không làm phiền những người khác thưởng thức tác phẩm, Tống Vy cầm điện thoại đi xa một chút, đi tới một nơi ít người, lúc này mới đặt điện thoại lên tai nghe máy: “Alo, thám tử Vương, bên phía Tống Huyền có tin tức gì à?”
“Đúng vậy, nửa tiếng trước là thời gian hóng gió của người bệnh trong bệnh viện tâm thần. Tôi thấy tất cả bệnh nhân đều tới hoa viên rồi, chỉ có duy nhất Tống Huyền là không tới thôi. Thế là bèn tới phòng bệnh của Tống Huyền kiểm tra, sau đó phát hiện Tống Huyền không ở trong phòng.”
“Không ở trong phòng?” Tống Vy híp mắt, nâng cao âm lượng: “Có ý gì?”
Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa vẫn luôn chú ý tới cô, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì mím đôi môi mỏng lại, không nhịn được mà đi tới: “Làm sao vậy?”
Tống Vy không ngờ rằng anh lại tới đây, liền lắc đầu ra hiệu lát nữa rồi nói.
Đường Hạo Tuấn hiểu ngay, nâng cằm không hỏi gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào điện thoại của cô.
Ở đầu bên kia điện thoại, thám tử Vương trả lời với giọng áy náy: “Nghĩa là, có thể cô ta đã tạm thời rời khỏi bệnh viện tâm thần. Xin lỗi cô Tống, tôi để mất dấu cô ta rồi.”
Tống Vy day trán, không có ý trách anh ta: “Không sao, anh cũng không phải vạn năng, nhưng vì sao anh lại nói là cô ta tạm thời rời khỏi bệnh viện tâm thần?”
Thám tử Vương đẩy kính: “Bởi vì tôi vừa tra tư liệu ra vào của cô ta, vẫn chưa thanh toán, cũng chưa trả phòng. Hơn nữa mẹ cô ta là Tô Thu vẫn còn đang ở đó, cho nên tôi đoán, chắc hẳn Tống Huyền chỉ tạm thời ra ngoài làm chuyện gì đó thôi.”