CHƯƠNG
Con ngươi trong mắt Tống Vy thoáng dao động: “Thật sao?”
“Anh không nói dối em đâu.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô đầy sâu lắng.
Tống Vy cụp mi mắt xuống, trong đầu cô nhớ lại những lời mà vài ngày trước Giang Hạ đã nói với mình.
Giang Hạ nói rằng Đường Hạo Tuấn thích cô, thế nên mới nghe theo cô mà tha cho Kiều Phàm.
Trong thâm tâm, cô vẫn luôn thấy khó lòng tin nổi, nhưng hiện giờ Đường Hạo Tuấn lại đang tỏ tình với cô… Tống Vy bỗng chốc cảm thấy rối như tơ vò, không cách nào bình tĩnh nổi. Trái tim cũng đập rất nhanh mà không biết làm sao để quay về nhịp điệu như ban đầu.
Một lát sau cô mới hít sâu một hơi, tìm lại giọng nói của mình: “Vậy còn cô Lâm thì sao? Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô Lâm là gì?”
“Cô ấy là con gái được mẹ anh nhận nuôi lúc bà còn sống.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô rồi đáp.
“Con gái nuôi?” Tống Vy ngỡ ngàng, trừng to mắt: “Vậy hai người là… anh em ư?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng thế, cho nên là ai nói với em người anh yêu là Giai Nhi vậy?”
Phải mất một lúc lâu sau Tống Vy mới đánh ực một tiếng, trả lời: “Không có ai nói với tôi hết. Nhưng khi mọi người nhắc đến anh và cô Lâm thì tỏ vẻ rất tế nhị, nên tôi mới tưởng là hai người yêu nhau…”
“Không có chuyện đó đâu.” Đường Hạo Tuấn cau mày tiếp lời.
Tống Vy thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng với đó còn là một chút vui vẻ.
Cô vẫn luôn lầm tưởng rằng anh và Lâm Giai Nhi thật sự là một cặp nên mới thấy cực kỳ áy náy về chuyện ngày hôm qua, thấy mình có lỗi với Lâm Giai Nhi rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, khi biết được quan hệ giữa anh và Lâm Giai Nhi không phải như thế, cô cũng yên lòng hơn nhiều.
Nhìn thấy nụ cười hiện lên trên gương mặt của Tống Vy, khóe môi của Đường Hạo Tuấn cũng nhếch lên thật nhẹ: “Giờ thì em đã biết, người mà anh yêu, chỉ có một mình em rồi chứ?”
Tống Vy trượt khỏi mép bàn, muốn ngồi lại vào ghế.
Ai mà ngờ cô vừa mới bước được một bước thì chỗ nào đó đã nhói lên, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng nhăn tít lại, chân thì nhũn cả ra.
Đường Hạo Tuấn thấy thế bèn dứt khoát đứng hẳn dậy, ôm lấy cô ngồi vào ghế sô pha.
Sau khi ngồi xuống sô pha, Tống Vy mới thấy thoải mái hơn hẳn, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi vẫn không thể kết hôn với anh được. Anh nói với tôi những chuyện này đột ngột quá, khiến tôi chưa có chuẩn bị gì hết. Tôi…”
Cô chưa nói hết những lời cuối cùng, ngón tay đã bất an mà vò vò vạt áo.
Cô cũng không biết mình cứ từ chối anh năm lần bảy lượt như thế có chọc giận anh không nữa.
Nhưng sự thật đã chứng minh những lo ngại của cô là dư thừa thôi.
Đường Hạo Tuấn không hề tức giận mà còn vuốt ve mái tóc cô: “Anh biết, anh hiểu em mà. Anh đột ngột nói những chuyện này với em, đúng là có hơi nhanh quá nên khiến em chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt. Em yên tâm đi, anh không ép em đâu, đợi đến khi em chấp nhận anh rồi thì chúng ta bàn tiếp.”
Ngay từ đầu thì anh cũng đã biết rõ rằng khi mình nhắc đến chuyện kết hôn sẽ không nhận được sự đồng ý từ cô ngay lập tức.
Thế nên anh không ngại chờ thêm một thời gian để cô có thể tiêu hóa.
Cảm nhận được sự dịu dàng của anh, trong lòng Tống Vy thấy ấm áp, nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Đường.”