CHƯƠNG
“Đường Hạo Minh tới tìm em à?” Đường Hạo Tuấn lập tức nhíu mày lại.
Tống Hải Dương nghe thấy ba chữ Đường Hạo Minh, ánh mắt lóe lên vẻ hoài nghi.
Đó không phải tên của bác sao?
“Đúng vậy.” Tống Vy khẽ gật đầu.
“Anh ta tìm em làm gì?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Tống Vy hít sâu một hơi, vừa định trả lời thì đột nhiên thấy Tống Hải Dương nhìn mình chằm chằm, chợt nhớ ra là cậu bé quen Đường Hạo Minh.
Nghĩ vậy, Tống Vy lắc đầu: “Anh ta tìm tôi nói một chuyện rất quan trọng, lát nữa tôi sẽ nói với anh.”
Thấy cô rõ ràng muốn nói nhưng đột nhiên lại e dè, Đường Hạo Tuấn mím môi, cũng không ép cô, hất cằm đồng ý.
Rất nhanh đã về tới chung cư.
Đường Hạo Tuấn giao hai đứa trẻ cho dì Vương, sau đó dẫn Tống Vy vào phòng làm việc của mình: “Giờ có thể nói được rồi chứ?”
“Được rồi.” Tống Vy ngồi xuống đối diện anh, sau đó kể ra hết mọi mục đích mà Đường Hạo Minh tìm đến mình.
Nghe xong, Đường Hạo Tuấn đứng bật dậy: “Em bảo là, trong tay anh ta có manh mối về chân tướng cái chết của ba mẹ anh?”
“Đúng là anh ta có nói thế, nhưng rốt cuộc có thật hay không thì tôi cũng không biết, chỉ có thể chờ đến khi anh ta cầm được tờ di chúc thì mới biết mà thôi.” Tống Vy nhún vai, có sao nói vậy.
Bàn tay đặt trên bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn siết lại.
Di chúc… Hóa ra trước khi ông nội tự sát có để lại di chúc!
“Tổng giám đốc Đường, anh có nghĩ tôi nên đồng ý với anh ta hay không?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Đồng ý với anh ta đi, nhưng đừng nói cho anh ta biết là anh đã biết hết về mấy chuyện này.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.
Nếu như anh đã bảo cô nhận lời thì có nghĩa là sau khi anh tìm được di chúc sẽ đồng ý để cô sao ra một bản, cầm đến cho Đường Hạo Minh.
Đến khi đó, cô cũng không mắc nợ Đường Hạo Minh nữa.
Nghĩ xong xuôi mọi chuyện, Tống Vy mới cười: “Tổng giám đốc Đường, anh yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ giúp anh lấy được manh mối chuyện ba mẹ anh từ chỗ tổng giám Đường.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói thế, hàng mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, vừa định nói thêm gì đó thì cửa phòng bị ai đó gõ. Giọng nói của hai đứa trẻ cũng truyền từ ngoài vào.
“Mẹ ơi, ba ơi, ra ăn cơm ạ. Bà Vương làm nhiều món ngon lắm, ba mẹ ra nhanh nhé.”
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Ra ăn cơm trước đã, còn chuyện di chúc, để anh nghĩ cách tìm.”
Anh cũng muốn biết rốt cuộc bản di chúc ấy của ông nội đang che giấu bí mật gì mà khiến Đường Hạo Minh gấp gáp muốn có được như thế.
“Được.” Tống Vy gật đầu, đứng dậy đi theo Đường Hạo Tuấn ra khỏi phòng.
Ăn cơm xong, Tống Vy dắt hai đứa bé về căn hộ của mình, nhắn lại quyết định của mình cho Đường Hạo Minh.
Không ngờ Đường Hạo Minh lại còn đặt thời hạn cho cô. Anh ta muốn trong vòng hai tháng phải hỏi cho được tung tích về di chúc từ miệng Đường Hạo Tuấn, rồi đưa nó cho anh ta.
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Vy chỉ day day hai bên thái dương, không nhắn trả lại.