CHƯƠNG
Tống Huy Khanh chỉ có hai đứa con là cô và Tiểu Kim mà thôi. Thế nhưng ông ta lại đuổi con gái ruột mình ra khỏi nhà vì con gái của người khác. Đây có tính là báo ứng không nhỉ?
Đường Hạo Tuấn nhét hai tay vào túi quần: “Nếu Tống Huy Khanh biết chuyện này thì chắc chắn sẽ tìm cách nhận lại hai chị em em.”
“Chưa chắc đâu. Giờ ông ta hận em như vậy, sao có thể nhận lại em được chứ. Nhưng Tiểu Kim thì lại khác.” Tống Vy đóng tập tài liệu lại: “Thật ra, mấy hôm trước Tống Huy Khanh đã chạy đến hỏi em tình hình của Tiểu Kim, muốn nhận Tiểu Kim về để thừa kế nhà họ Tống.”
“Nhà họ Tống còn gì mà kế thừa chứ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, giọng nói không hề che giấu vẻ nghi ngờ.
Tống Vy nhún vai: “Đúng đấy, chúng ta đều biết nhà họ Tống lụn bại rồi, hoàn toàn không còn gì mà thừa kế cả. Nhưng Tống Huy Khanh lại không cảm thấy thế, ông ta vẫn nghĩ nhà họ Tống đang ổn lắm.”
Đường Hạo Tuấn cười mỉa, không nói thêm gì nữa.
Lát sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt.
Mạnh Ngọc đẩy Lâm Giai Nhi đi ra.
Đường Hạo Tuấn tiến lên đi theo giường bệnh, vừa đi vừa hỏi: “Giai Nhi sao rồi?”
“Không sao, chỉ là bị kích động dẫn tới nhịp tim tăng nhanh thôi, sẽ tỉnh lại ngay thôi.” Ánh mắt Mạnh Ngọc không rời khỏi Lâm Giai Nhi, đôi mắt sau thấu kính tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Tống Vy đã nhìn ra, lúc này mới giật mình hiểu được, thì ra Mạnh Ngọc thích Lâm Giai Nhi.
Mối quan hệ giữa ba người này đúng là rối rắm.
Mạnh Ngọc thích Lâm Giai Nhi, trong khi Lâm Giai Nhi thích Đường Hạo Tuấn, Đường Hạo Tuấn lại chỉ coi Lâm Giai Nhi như em gái. Tam giác quan hệ còn chẳng hình thành nữa.
Nghĩ đến đây, Tống Vy không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Giai Nhi.
Mặt Lâm Giai Nhi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh, tóc giả trên đầu đã bị gỡ ra, lộ ra da đầu trống trơn. Trên da đầu còn có rất nhiều vết sẹo khâu chằng chịt như con rết, mỗi vết đều rất dài, ít nhất cũng năm cm, khiến người ta phải giật mình.
Tống Vy bị dọa tái mặt, bịt miệng lùi lại vài bước, suýt thì ngã bệt xuống.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy thì lập tức buông tay vịn giường bệnh ra đỡ lấy cô, kéo cô vào lòng: “Sao thế?”
Tống Vy nhìn theo giường bệnh đẩy đi xa, lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng trả lời: “Không sao, bị sẹo trên đầu cô Lâm dọa sợ thôi.”
Thì ra là thế.
Đường Hạo Tuấn hiểu được, khẽ gật đầu.
Những vết sẹo kia thật sự đáng sợ, lần đầu anh thấy cũng bị dọa giật mình.
Nhưng về sau nhìn quen rồi thì cũng không cảm thấy gì nữa.
“Sẹo trên đầu Giai Nhi đều là do phẫu thuật để lại.” Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy, dẫn cô đến phòng bệnh của Lâm Giai Nhi, vừa đi vừa giải thích.
Lúc này Tống Vy đã khôi phục tinh thần, hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Cô Lâm làm phẫu thuật nhiều lần vậy sao?”
“Ừ, lúc còn là người thực vật thì trong đầu cô ấy có khối u não, vị trí cũng rất phức tạp, không có bác sĩ nào dám cắt bỏ hoàn toàn, chỉ có thể bỏ đi một bộ phận thôi. Nhưng phần còn lại có thể tiếp tục phát triển, vậy nên chỉ cần phát triển đến mức độ nhất định sẽ lại phải cắt bỏ.”